Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1149


Haizzz, mất mặt quá!


Biết sẽ trốn mà!


Có bản lĩnh thì nói trước mặt đi.


Bắc Đẩu nhìn đôi mắt hung dữ của Nam Tinh, nhìn một lát liền bật cười, cứ cười cứ cười, cười chảy cả nước mắt rồi: “Nam Tinh, chúng ta đánh nhau bao năm rồi mà vẫn không phân thắng bại, có phải cô không phục không? Thế này đi, cô có đệ tử tôi cũng có đệ tử, tương lai sau này để bọn chũng tiếp tục thi đấu đi, xem xem đồ đệ của ai tốt hơn.”


“Được đấy, xem ai sợ ai!” Nam Tinh hùng hổ nói: “Đệ tử tôi dạy ra không thể làm tôi thất vọng được!”


Bắc Đẩu không nói gì, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi còn nhớ hôm tôi đến cắn cứ địa này, cũng là một ngày trời đầy sao đẹp như này.”


Lúc đó, anh ta đã bắt đầu nhớ mọi chuyện rồi.


Anh ta nhớ lúc đó, có một cô bé rất ương bướng đứng cạnh anh, mặt lạnh tanh, không phản ứng với một ai.


Anh ta liền cảm thấy rất có hứng thú.


Chỉ đáng tiếc, chưa đợi anh ta đi ra đó chào hỏi cô nàng hung hãn, thì bắt đầu phải vào huấn luyện rồi.


Những ngày huấn luyện đó sống không bằng chết.


Mệt đến nỗi anh cũng quên béng đi việc chào hỏi cô bé đó, ngày nào cũng vậy, cứ quanh quẩn giữa giới hạn sinh tử mỏng manh.


Có một ngày, anh bệnh rồi, nhưng vẫn phải đi huấn luyện.


Đúng thế, bọn họ tính là bị ốm, chỉ cần có thể dậy được ra khỏi giường là có thể đi tập luyện.


Bởi vì sốt cao, anh một mình ngẩn ngơ hốt hoảng, anh có ngã gục bên cạnh bụi gai rải rác cạnh con mương.


Lúc quan trọng đó, có một người kéo chặt khuỷu tay anh,đưa anh từ sợi dây tử thần trở về.


Anh ta nhớ cô ấy.


Cô bé đó mặt lạnh như băng, trước giờ chưa từng chào hỏi với ai.


Từ đó, anh ta khắc ghi cô bé đó, số hiệu của cô là 134.


Tiếp sau đó, bọn họ đều phải đi làm nhiệm vụ ám sát.


Số của anh ta cũng khá may mắn, bốc được nhiệm vụ trộm đồ ở một bảo tàng.


Anh nhẹ nhàng thoải mái trộm về một tang vật, tránh bị theo dõi, bình tĩnh trở về căn cứ.


Nhưng anh phát hiện ra, đi làm nhiệm vụ nhiều người như thế, trở về chỉ có vẻn vẹn không mấy người.


134 cũng không thấy về.


Anh lo lắng, mơ hồ nhắc tới.


Ít nhất, anh cũng không hiểu tại sao anh lại lo lắng cho 134.


Sau đó, đợi mãi đợi mãi anh đợi đến lúc không còn niềm tin thì số 134 người toàn vết thương trở về.


Cô ấy trở về rồi.


Trở thành một trong mười người còn sống sót.


Bọn họ đều vượt qua được vòng khảo sát cuối cùng, trở thành một đặc công nội Hàn chính thức.


Cũng tại thời điểm này,họ có tên và số hiệu cho bản than.


Anh được gọi là Bắc Đẩu, còn cô là Nam Tinh.


Bắc Đẩu, Nam Tinh.


Anh mơ mộng thích cái tên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK