“Không sao đâu.” Thượng Kha mỉm cười đáp lại.
Là đứa con trai độc nhất của Thượng gia, chất lượng cuộc sống của anh không hề thấp.
Trên thực tế, anh, Doãn Tư Thần, Kiều Kỳ, chất lượng cuộc sống của ba người bọn anh luôn rất cao.
Mộc Nhược Na dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời đã tối rồi à?”
“Ừ.” Thượng Kha nở nụ cười ấm áp: “Em ngủ được một giấc rồi. Giờ ăn thứ gì đó trước, rồi lại ngủ tiếp.”
“A, được.” Mộc Nhược Na ngồi dậy: “Em đi rửa tay.”
Thượng Kha gật đầu, thuần thục chuẩn bị xong dao nĩa cho Mộc Nhược Na.
Đi ra khỏi nhà, đã là giản lược đi rất nhiều rồi.
Thượng Kha dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Mộc Nhược Na, Mộc Nhược Na bất an nói: “Aa em tự gắp là được, anh cứ để em gắp, em là trợ lý của anh, sao có thể để anh chăm sóc cho em được?”
“Điều này có gì là không thể?” Thượng Kha đáp lại: “Em là trợ lý của anh, lại là đàn em của anh. Chăm sóc em, là trách nhiệm của anh.”
“Vậy có gì không tốt? Đi ra khỏi nhà, em chính là trợ lý của anh.” Mộc Nhược Na ưỡn ngực: “Em có thể làm việc thật tốt.”
Thượng Kha nán lại nhìn nơi nào đó một vòng, rồi lập tức dời mắt đi.
Cô bé này đã sớm trổ mã rồi!
“Người khác là người khác, em là em, em và người khác là khác nhau. Anh chỉ chăm sóc cho em thôi, người khác thì anh mặc kệ. Được rồi, đừng nói chuyện nữa, em muốn ăn gì, nếm thử món này đi, đây là món ăn từ nhà hàng lâu đời, phải xếp hàng mới mua được đấy.” Thượng Kha thản nhiên nói: “Những món này đều được cất trong hộp giữ nhiệt cả, nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu.”
Lúc này Mộc Nhược Na mới biết, bốn chiếc valy của Thượng Kha đựng thứ gì.
ĐMMMM.
Công tử nhà giàu đi ra ngoài cũng khác hoàn toàn với người khác.
“Có phải những người giàu có đều giống như anh không?” Mộc Nhược Na chớp chớp mắt nói, mặc dù cô không biết Thượng Kha có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn từ phương diện còn trẻ mà anh đã có công ty riêng, có thể khẳng định 100% anh không phải là người nghèo.
“Cũng không hẳn.” Thượng Kha mim cười nhìn Mộc Nhược Na: “Cũng tùy từng người. Nếu bàn về cầu kỳ, Kiểu Kỳ là người cầu kỳ nhất. Cậu ta đi ra ngoài, không ngồi phương tiện giao thông công cộng, đều tự mình lái xe, sau đó mang theo một đống quần áo giày dép, cậu ta yêu cái đẹp, không bao giờ mặc một bộ quần áo hai lần. Tất nhiên, có rất nhiều bộ quần áo không thể nào mặc lần thứ hai được.”
Quần áo của những người như bọn họ đều được thiết kế may đo riêng, hơn nữa còn là loại không thể giặt không thể là nóng được.
Mộc Nhược Na chỉ có thể chậc lưỡi hít hà.
Bộ quần áo đắt tiền nhất của cô cũng chỉ mấy ngàn, hơn nữa còn có thể giặt, có thể mặc đi mặc lại được.
Còn cái loại quần áo mà giá mấy chục ngàn chỉ có thể mặc một lần, có nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến, ví tiền của cô không cho phép cô hoang phí như vậy.
“Không sao đâu, quần áo giầy và túi của em đều đã được đưa đến phòng khách sạn ở thành phố B rồi.” Thượng Kha nói: “Anh có cổ phần của khách sạn kia, có phòng cố định của riêng mình, anh bao phòng đó quanh năm, cần gì cứ bảo đưa qua là được.”
Mộc Nhược Na vừa ăn vừa cảm khái: “Khó trách người người đều muốn gả vào nhà giàu có, cuộc sống của giới nhà giàu đều là kiểu người ngoài không dám mơ tưởng đến!”
“Nhóc con mới bao lớn, đã bắt đầu muốn lập gia đình rồi?” Thượng Kha trêu cô: “Vậy em đã có người yêu chưa?”