Vân Mạc Dung đem Hề Hề thành đầu quả tim của mình, ước gì có thể đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho cô!
Cho nên, một khi biết được lá trà có công dụng này, có thể chữa khỏi thân thể cho cô thì dù nơi đó có là đầm rồng, hang cọp, cô ấy cũng sẽ không do dự mà nhảy vào.
“Vân Mạc Dung không nói cho các người biết là vì sợ mọi người lo lắng.” Tưởng Dật Hải mang theo vẻ mặt hối hận:
“Đều tại tôi, là tôi đánh giá thấp sự nguy hiểm của rừng rậm nguyên sinh, đều là do tôi không tốt, tôi không nên để cô ấy đi một mình. Bây giờ các người ở đâu, tôi còn thời gian một ngày để chạy tới.”
“Cậu Tưởng, tha thứ tôi nói thẳng, cho dù anh có đến cũng không giúp được gì. “Mộc Nhược Na nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Chỉ là anh cũng tới một chuyến đi, bởi vì Hề Hề mất tích mà Tư Thần lo lắng tới mức muốn điên loạn luôn rồi. Nếu anh đến thì có thể khuyên ngăn anh ta một chút. Mặc khác, chuyện Vân Mạc Dung và Hề Hề mất tích cũng không chỉ đơn giản như vậy thôi. Các cô ấy mất tích đều là chuyện phát sinh bất ngờ, nên không có chút dấu vế nào. Ngoại trừ tự mình các cô ấy đi ra ngoài chứ tuyệt đối sẽ không thể không để lại chút dấu vết nào!”
Lòng Tưởng Dật Hải lập tức trầm xuống: “Tôi hiểu rồi, bên này tôi sẽ tăng tốc độ lên.”
Sau khi cúp điện thoại thì Mộc Nhược Na ngồi một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Đều là do cô ấy!
Rõ ràng Hề Hề đã nói cho ấy là Hề Hề nghe được tiếng ca kỳ lạ. Nhất định là tiếng ca kia giở trò quỷ!
Nếu không, vì sao chỉ có một mình cô ấy nghe được, còn những người khác thì không hề chứ?
Cuối cùng là chuyện này như thế nào?
Cái này đúng là mẹ nó có còn để người ta sống hay không đây?
Từ bên ngoài, Hirayama đi vào, nhìn thấy vẻ mặt Mộc Nhược Na uể oải và thất bại, anh ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh của cô ấy:
“Em cũng đừng lo lắng quá.”
Mộc Nhược Na vừa định nổi giận, thế nhưng nhìn lên lại thấy ánh mắt ủy khuất của Hirayama thì cơn tức của cô ấy lại hoàn toàn không phát tác nổi.
Tức giận mà trút giận sang phía người khác thì có ích lợi gì cơ chứ?
Không phải Cố Hề Hề vẫn mất tích đó sao?
“Na Na, em có từng nghĩ tới, những gì chúng ta gặp phải hình như đều có người cố ý sắp đặt không?” Hirayama ở bên ngoài lều vải, nghe được điện thoại của Mộc Nhược Na và Tưởng Dật Hải, nên mới nhắc nhở cô ấy: “Em không cảm thấy cái này giống như có âm mưu gì hay sao?”
Âm mưu sao?
Mộc Nhược Na lập tức bình tĩnh lại.
Cố gắng khống chế tâm tình của mình lại thật tốt. Mộc Nhược Na nhắm mắt lại suy tư một chút, còn thêm những lời của Tưởng Dật Hải nói, phía sau lưng Mộc Nhược Na dần dần dâng lên một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu nói như vậy thì thật sự là có người đang cố tình thao túng, vậy đối phương có biết Vân Tiêu chính là Vân Mạc Dung hay không?
Sao anh ta có thể để Vân Mạc Dung lấy lá trà kia chứ?
Tại sao anh ta có thể biết Vân Mạc Dung sẽ tới phía nam Thái Bình Dương chứ?
Tất cả mọi thứ, sao đối phương có thể sắp xếp như vậy?
Giờ phút này, Cố Hề Hề như một con rối, một mình đi tới phía trên vùng đồng bằng.
Mảnh đất bằng này được giấu vô cùng kín đáo nằm sâu bên trong vùng rừng rậm, diện tích rất lớn mà cỏ cây cũng um tùm.