Sắc mặt Cố Hề Hề biến đổi: “Sao lại như thế? Niên đại của hai người cách nhau quá xa!”
Vân Tử Tiêu mỉm cười nói: “Thuật chiêm tinh của Nhà họ Vân đã được truyền thừa mấy ngàn năm, ai có thể biết, thế hệ chiêm tinh sư đầu tiên của nhà họ Vân đến từ đâu? Nếu không phải bởi vì cùng chung huyết mạch, tôi cũng không có khả năng sẽ bị triệu hoán trở về. Bây giờ tôi đứng trước mặt cô cũng đủ chứng minh sức mạnh của tên nhóc biết thuật chiêu hồn kia và thuật chiêm tinh của nhà họ Vân không khác nhau là bao.”
Cố Hề Hề nghĩ một chút đã hiểu ra vì sao Nhất Nhiễm cứ tâm tâm niệm niệm đứa con của chị gái!
Cùng chung một mạch!
Huyết mạch thuần khiết!
Khó trách bà nội lại biết!
Hóa ra là như thế này!
Có lẽ vào mấy ngàn năm, tổ tiên của Nhà họ Vân đã có người đến khu rừng nguyên thủy kia rồi truyền thừa thuật chiêm tinh qua nhiều thế hệ của Nhà họ Vân.
“Những ân oán được vận mệnh sắp đặt luôn sẽ có kết thúc.” Vân Tử Tiêu nói với Cố Hề Hề: “Những đồ vật nhà họ Vân mang đi năm đó phải được trả lại. Cô tự giải quyết cho tốt.”
Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng, Vân Tử Tiêu lại đột nhiên nói: “Thời gian của tôi không còn nhiều, sau cuộc gặp này có lẽ sẽ chẳng thể gặp nhau nữa. Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu: Bảo vệ trái tim mình! Tương lai của nhà họ Vân đều nằm trong tay của các cô!”
Nói xong câu đó, thân thể Vân Tử Tiêu đột nhiên trở nên mơ hồ rồi biết mất.
Cố Hề Hề lo lắng, gấp rút muốn giữ cô ấy lại.
Vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi cho rõ ràng!
Đừng đi!
“Đừng đi!” Vân Mạc Dung từ trên giường bật dậy, vẻ mặt kinh hãi.
Ngay lúc nãy, cô gặp một giấc mơ.
Trong mơ, Vân Tử Tiêu đột nhiên tìm cô, nói cho cô biết thuật chiêm tinh của Nhà họ Vân và sức mạnh của Đai tư tế Nhất Nhiễm có cùng một nguồn gốc!
Tại sao lại như thế?
Nhất Nhiễm có phải đã sớm biết điều này nên mới xuống tay với mình?
Vân Mạc Dung cảm thấy nội tâm của chính mình cực kỳ rối loạn.
Nếu nguyên nhân là như thế thì chắc chắn Nhất Nhiễm sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Nhưng nếu đưa con cô cho Nhất Nhiễm, đó chính là đào trái tim của cô đi!
Không, tuyệt đối không thể!
Có người nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, liền lại đây gõ cửa: “Cô Vân, cô không sao chứ?”
Vân Mạc Dung bình tĩnh lại, quyết định tìm Nhất Nhiễm nói chuyện xem thử anh ta đã biết được bao nhiêu.
“Tôi muốn gặp Nhất Nhiễm. Ngay bây giờ, lập tức!” Vân Mạc Dung không chút do dự nói.
Tiếng bước chân bên ngoài bỗng nhiên biến mất.
Vân Mạc Dung ngồi ở đó, ngơ ngác nghĩ đến cảnh tượng trong mơ.
Cô không biết Vân Tử Tiêu vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của cô.