Bọn họ hiểu quá rõ Thẩm Ngư cố chấp đến thế nào với chuyện có con trai.
Mà Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng với đám con cái của họ, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó nhìn!
“Anh Thẩm!”
“Bố!”
Trong phòng khách vang vọng đến những mấy tiếng la hét, từ đàn bà đến con nít, tràn ngập tức tối:
“Tôi không đồng ý!”
Thẩm Ngư quát một tiếng để tất cả im lặng, chẳng thèm để tâm đến người mình thầm thương hay ngay cả những bóng hồng tri kỷ của mình ngăn cản, cất lời:
“Nhà họ Thẩm không cần đám phụ nữ vô dụng!”
Thẩm Khả Khả ăn xong phần thức ăn cuối cùng.
Cô ấy cũng đoán được sẽ có kết quả này.
Đây mới chính là Thẩm Ngư, chẳng phải sao?
Quả nhiên, câu nói kia của Thẩm Ngư đã hoàn toàn chọc giận tất cả những tình nhân bên gối của ông ta.
Họ nhẫn nhục đi theo Thẩm Ngư, vốn tưởng rằng sẽ lấy được đôi phần ích lợi.
Nhưng bây giờ, xem ra, đừng nói là chỗ tốt, chỉ sợ ngay cả một bữa cơm lấp đầy bụng cũng chẳng có nữa là!
Tiểu Tam là người theo Thẩm Ngư lâu nhất nếu không tính bà cả Thẩm.
Bà ấy hạ sinh được một đứa con gái, nhỏ hơn Thẩm Hiểu Thần chừng ba tuổi, là khi bà ta muốn thực hiện kế hoạch trụ lại đây trong tương lai mà hạ sinh con bé.
Bà ấy vốn tưởng, bà ấy đi theo Thẩm Ngư bao nhiêu năm ròng rã như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, con gái bà ta miệng lưỡi cũng dẻo, lúc nào cũng nịnh Thẩm Ngư đến mức ông ta cười ngất ngây, thế nên bà ta luôn đinh ninh rằng người được chọn kỳ này sẽ chính là con của bà ta.
Thế nhưng có tính toán hàng trăm hàng ngàn lần, bà ta cũng không tính được cuối cùng tất cả đã bị con trai của Tiểu Thất hớt tay trên!
Tiểu Tam không thể nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy:
“Thẩm Ngư, lời này của ông có ý gì đây hả? Con gái chỉ là thứ vô dụng, nuôi tốn cơm, ý ông là vậy phải không?”
Thẩm Ngư nhướng máy đáp trả:
“Bà yên tâm, tôi sẽ cho các con một tương lai tốt đẹp mà…”
“Tương lai tốt đẹp cơ á? Được thôi, vì tương lai của con, ông đổi ngay vị trí người được chọn này thành con tôi đi!”
Tiểu Tam tức phát điên, hùng hổ nói:
“Không phải ông nói là con gái tôi chính là đứa trẻ mà ông yêu thương nhất đấy ư? Nếu như ông thương con thật, vậy thì cho con nó thành người được chọn ngay đi!”
Tiểu Tứ lẫn Tiểu Ngũ lập tức chen mồm liến thoắng:
“Thẩm Ngư, hôm nay ông không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì chúng tôi sẽ ngồi đây mãi, không đi đâu hết!”
Không đợi Thẩm Ngư lên tiếng, Thẩm Khả Khả đã đứng dậy, bảo rằng:
“Kỳ nghỉ phép của con cũng hết rồi, con cũng cần phải đi làm lại thôi. Đã xác định được người được chọn rồi, đúng không ạ?’