Chốc lát sau, trong quán trọ chỉ còn lại Vân Tử Tiêu và người phục vụ.
Người đàn ông kia chậm rãi cởi áo khoác bên ngoài xuống, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc, hắn mỉm cười với Vân Tử Tiêu rồi chậm rãi nói: “Tử Tiêu, đã lâu rồi không gặp.”
Vân Tử Tiêu ngước mắt nhìn lên, người như bị sét đánh.
Hắn tới rồi.
Vân Tử Tiêu lập tức nói với phục vụ: “Dọn dẹp căn phòng tốt nhất, mời khách quý vào ở.”
Phục vụ nơm nớp lo sợ quay người chạy trốn.
Má ơi, khí thế của người này thật đáng sợ!
Bà chủ thật mạnh mẽ!
Đối mặt với người có khí thế như thế mà vẫn hành xử được như thường!
Lệnh Hồ Thương khoát tay, những người khác cũng lui ra ngoài, trong sảnh chỉ còn lại hai người họ.
Lệnh Hồ Thương nhìn Vân Tử Tiêu chằm chằm: “Ta còn chưa ăn trưa…”
Vân tử Tiêu lập tức bình tĩnh lại, nói: “Vậy ngươi cứ ngồi một đây chờ một chút, lát nữa sẽ có ngay.”
Nói xong, Vân Tử Tiêu quay người đi về phía nhà bếp, tự vén tay áo làm vài món rồi bưng ra ngoài.
“Nơi hẻo lánh này cũng không có gì ăn, chỉ là mấy món nhà làm bình thường thôi, ăn đi.” Vân Tử Tiêu mang bát đãu đến rồi rót cho hắn một ly rượu: “Đây là rượu trái cây mà ta tự chưng cất, nên cũng không phải là loại tốt nhất.”
Nói xong, Vân Tử Tiêu rời đi.
Lệnh Hồ Thương ngay lập tức bắt lấy cổ tay Vân Tử Tiêu, thản nhiên nói: “Ăn cùng ta đi. Cuối cùng mẫu thân cũng không thể gắng gượng đến khi cữu cữu qua đời. Hai năm qua ta vẫn phải ăn cơm một mình. Mỗi lần trở về căn nhà trống rỗng đều thấy thật cô đơn.”
Vân Tử Tiêu biết chuyện này.
Bảy ngày sau khi công chúa Trương qua đời, Lệnh Hồ Thương đã ép cung cả quân đội.
Thù mới lại chồng lên hận cũ, kết quả của lão hoàng đế có lẽ sẽ không được tốt đẹp lắm.
Khi đảo chính thành công, toàn bộ cung nữ và thái giám trong cung đều bị diệt khẩu hết.
Không một ai biết được lúc ấy đã có chuyện gì xảy ra.
Vân Tử Tiêu dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng có thể hiểu được, chuyện diệt khẩu không phải chuyện nhỏ.
Nhưng Vân Tử Tiêu không định bép xép nhiều chuyện, nên nàng thản nhiên trả lời: “Được, ăn cùng thì ăn, thu gấp đôi tiền thôi.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Tử Tiêu, một nụ cười cũng chớm nở trên gương mặt khô khan của Lệnh Hồ Thương.
Sau khi Vân Tử Tiêu rời đi, hắn đã không còn cười nữa.
Dường như khi không có Vân Tử Tiêu, hắn cũng quên đi cách mỉm cười.
Nhưng chỉ cần thấy được Vân Tử Tiêu thì tự nhiên sẽ khôi phục được khả năng ấy.
“Được.” Lệnh Hồ Thương nhìn Vân Tử Tiêu vẻ thờ ơ: “Chỉ là gấp đôi thôi mà, không bắt ta trả gấp mười lần là đã nể mặt lắm rồi. Với nữ ma vương của huyện Bình mà nói, như thế là cái giá rất phải chăng rồi!”
Con ngươi của Vân Tử Tiêu co lại: “Định Vương điện hạ chăm sóc dân tình tốt thật, đến một nơi nhỏ bé như huyện Bình mà cũng nắm rõ như lòng bàn tay, Tử Tiêu hết sức khâm phục.”