Đi xuống tầng dưới, cô nhìn thấy Hirayama Jiro ôm bó hoa tươi, mặc bộ trang phục sáng màu đứng chờ mình.
Đã nhiều ngày không gặp, bây giờ nhìn thấy Hirayama Jiro, Mộc Nhược Na hơi hoảng hốt.
Ngay sau đó, cô mỉm cười.
Mộc Nhược Na kinh ngạc nhìn Hirayama Jiro.
Hirayama Jiro là một người rất ít khi nhận sai.
Là kiểu người cho dù có sai, cũng chết không chịu nhận sai.
Là người mắc hội chứng tuổi dậy, có chết cũng khăng khăng theo ý mình.
Nhưng lần này, mặt trời mọc từ hướng tây à?
Hirayama Jiro cúi thấp đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này, Doãn Tư Thần đã nói với anh rất nhiều. Anh cảm thấy có một số lời anh ta nói rất đúng. Nếu anh không thay đổi bản thân, sớm muộn gì em cũng sẽ rời bỏ anh. Không có Lâm Phong, cũng sẽ có Lý Phong, Triệu Phong. Nhược Na, cám ơn em đã không từ bỏ anh, cám ơn em đã không rời bỏ anh.”
Mộc Nhược Na đột nhiên quay mặt đi: “Anh nói nhăng gì đấy.”
“Chuyện xảy ra lần này, đã cho anh một bài học nhớ đời. Sau này, bên cạnh anh sẽ không có loại người lung tung như Amy nữa, anh cũng sẽ không để ai có cơ hội đến gần mình, dẫn tới hiểu lầm. Anh cũng sẽ không chỉ lo thí nghiệm mà bỏ quên em, cũng sẽ không phớt lờ cảm thụ của em, ngày ngày làm thêm giờ.” Hirayama Jiro thừa sai lầm: “Nếu anh không phớt lờ em, em cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không phàn nàn với Hề Hề, sau đó đi du lịch Nam Thái bình dương. Anh cứ nghĩ lúc ở trên thuyền anh đã dỗ được em rồi, thật ra em chỉ tạm thời kìm nén cơn giận, rồi sớm muộn gì cũng sẽ bị lửa giận thiêu đốt.”
“Thật ra anh rất biết ơn Lâm Phong, nếu khi có xuất hiện của cậu ta, anh có thể vẫn không thể ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, anh sẽ vẫn nghĩ em đang ầm ĩ, anh sẽ vẫn nghĩ tất cả những gì anh làm đều là đúng.” Đây là lần đầu tiên trong đời Hirayama Jiro nói xin lỗi, hơn nữa cũng là lần đầu tiên nói nhiều thế này, sắc mặt của anh dần đỏ bừng lên: “Doãn Tư Thần không cho anh làm em thêm loạn, bảo anh hãy nhìn thật kỹ, suy nghĩ kỹ đi. Lúc anh thấy Lâm Phong đuổi theo em không chịu buông tay, anh đã rất tức giận. Đáng lẽ anh định chạy tới chất vấn em, nhưng Doãn Tư Thần kéo anh lại, bảo anh tiếp tục đứng nhìn.”
“Sự thật đã chứng minh, lại là anh sai rồi. Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, là anh có lỗi với em.” Hirayama Jiro đứng lên, cúi người góc chín mươi độ nói xin lỗi: “Anh xin lỗi! Anh biết lỗi rồi!”
Mộc Nhược Na bị dọa sợ suýt nữa làm rơi dao nĩa xuống dưới đất.
Hirayama Jiro bị làm sao vậy?
Bị sốt à?
Nghe những lời này phát ra từ miệng anh, cứ như gặp phải ảo giác vậy!
“Na Na, em tha thứ cho anh được không? Chúng ta trở về như trước kia được không?” Hirayama Jiro trịnh trọng nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Anh đã đặt vé máy bay trở về nước rồi, em trở về cùng anh rồi cùng đi chơi nhé.”
“Dạo này em rất bận.” Mộc Nhược Na lập tức nói: “Em cũng không trở về với anh.”
“Được rồi, anh sẽ hủy vé máy bay đi Nhật Bản, chúng ta đi Châu u, Châu Mỹ, bất kỳ nơi nào em muốn đi. Em đi đâu, anh sẽ cùng em đi tới đó, anh sẽ không mang theo vật thí nghiệm theo, chỉ có anh và em, có được không?” Cách thức và giọng điệu xin lỗi của Hirayama Jiro không giống với người khác.
Luôn cảm thấy… rất đặc biệt
Ít nhất, Mộc Nhược Na cảm thấy kỳ lạ.