Tươi mới, sạch sẽ, không ô nhiễm.
Vân Mạc Dung sẽ không tự bạc đãi bản thân, coi như là cô ấy không muốn ăn, trong bụng cũng cần phải ăn chứ.
Huống chi, trong bụng còn là hai đứa trẻ.
Vì hai đứa bé, cô ấy cũng sẽ không đấu với Nhất Nhiễm, diễn một màn cái gì mà gọi là tuyệt thực.
Nếu quả thật chọc giận Nhất Nhiễm, chỉ sợ anh ta sẽ cho người châm cứu cho cô ấy để duy trì tính mạng của cô ấy.
Cho nên cô ấy cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?
Cô ấy cũng không phải ngốc.
Nhìn thấy Vân Mạc Dung ăn không ít, khóe miệng Nhất Nhiễm cũng mỉm cười, âm thầm nhớ kỹ sở thích của Vân Mạc Dung, quay người căn dặn đầu bếp dựa theo những món Vân Mạc Dung thích để lên thực đơn.
Những lời Nhất Nhiễm nói cùng Vân Mạc Dung cũng không phải là khoa tvali.
Bọn họ ẩn giấu ở nơi này đúng là rất khó tìm.
Vệ tinh của nhà họ Mặc chỉ có thể dùng ba giờ, thời gian vừa hết, cũng phải trả lại.
Cũng may có vệ tinh nhà họ Doãn chống đỡ, cuối cùng đứt đoạn.
Chỉ có điều, bất kể mọi người tìm như thế nào, cũng không thấy tung tích của Nhất Nhiễm và Vân Mạc Dung.
Trong nháy mắt đã qua hơn nửa tháng.
Lúc này, không thể giấu giếm nhà họ Vân được nữa.
Vân tiên sinh cùng Vân phu nhân, cuối cùng vẫn là biết Vân Mạc Dung bị bắt cóc.
Vân tiên sinh cùng Vân phu nhân vội vã từ thành phố K chạy tới, hỏi thăm tình huống bên này.
Cố Hề Hề không có cách nào giấu được nữa, đành phải đem sự việc xảy ra gần đây, từ đầu chí cuối đều nói ra.
Biết được chân tướng, Vân lão phu nhân cùng Vân phu nhân rất tức giận, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt mỏi mệt của Cố Hề Hề, lời dạy bảo cũng không nói ra được.
Vân phu nhân chỉ có thể thở dài nói: “Đây đều là số mệnh mà! Hai đứa con gái của tôi, làm sao lại có mệnh khổ như vậy chứ!”
Vân lão phu nhân nhớ tới bản thân mình, muốn nói lại thôi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: “Có lẽ, đây chính là một thử thách. Vượt qua được rồi thì sẽ tốt thôi.”
Cố Hề Hề nói: “Phu nhân có phải hay không còn biết chuyện gì?”
Vân lão phu nhân lắc đầu: “Bà cố nội con cũng không nói gì.”
Cố Hề Hề mặt mũi tràn đầy thất vọng.
Cô còn tưởng rằng, bà cố nội có thể cho cô phương hướng, cô không muốn như ruồi không có đầu đi loạn khắp nơi.
“Đùng đùng đùng.” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tiểu Vương nói: “Mợ chủ, luật sư của tổng giám đốc Mặc đến, nói là tìm người có chuyện cần báo cáo.”
Cố Hề Hề sửng sốt, vẫn chưa trả lời, Vân tiên sinh nói: “Được rồi, em gái con đã về rồi, con thu xếp đi!”
Vân tiên sinh nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Vương không ngờ Vân tiên sinh lại ở trong phòng của mợ chủ, trong lòng rất kinh ngạc, sau đó thận trọng nhìn về phía Cố Hề Hề: “Mợ chủ, cô lại bị khuyên răn sao?”