Đúng là mệt mỏi!
Cậu ta chưa bao giờ từng theo đuổi một người phụ nữ khó tính như vậy?
“Vậy sao, hay chúng ta không nướng thịt nữa mà qua bên đó ngồi một lát được không?” Kerry ngắt lời Dư Khiết, anh ta vội vàng bỏ sang chỗ khác.
“Cũng được.” Dư Khiết cũng đứng dậy, đi theo cậu ta đến một cái bàn trong sân, bên này còn có có ba người đang chơi bài.
Bây giờ có thêm Dư Khiết và Kerry, năm người không thể chơi bài Poker nên chuyển sang chơi bài Bảo Hoàng.
Chơi bài từ trước đến giờ luôn là điểm mạnh của Kerry.
Chỉ cần cậu ta cầm bài, lần nào cũng có thể khiến những cô gái trẻ phải hét lên, ghen tị.
Nhưng khi Dư Khiết ngồi vào bàn, cô bình tĩnh rút bài rồi đánh bài. Thái độ quả quyết dứt khoát đó của cô khiến những người còn lại cảm thấy run sợ.
“Tôi thắng rồi.” Dư Khiết đặt lá bài cuối cùng lên bàn: “Vậy là các cậu lại thua rồi.”
Ba người còn lại vô cùng sững sờ!
Một trong số ba người đó không thể tin được: “Cô Dư, sao chị làm được vậy?”
Rõ ràng là có nhiều bài như vậy.
Làm sao cô có thể không nhầm bất cứ một lá nào?
Dư Khiết chỉ vào đầu và nói: “Tôi đã học thuộc chỗ bài này! Tôi dựa vào chỗ bài trong tay để tính xem ai là đồng đội của tôi, rồi căn cứ vào thứ tự và quy luật ra bài của người khác để tính xem trong tay đối thủ tôi đang có những lá bài nào là được.”
Lý do rất đơn giản!
Vậy mà đám người kia thua không còn một mảnh giáp.
Kerry không nhịn được hỏi thêm: “Cô Dư, trước đây cô thường đánh bài sao?”
Dư Khiết lắc đầu: “Không thường xuyên lắm, tôi cũng không có nhiều thời gian để chơi, tôi chỉ chơi với bạn mấy lần thôi.”
Kerry hít một hơi thật sâu.
Cô Dư này là khắc tinh của cậu ta sao?
Làm ảo thuật và chơi bài là hai sở trường của cậu ta nhưng trước mặt Dư Khiết lại không có tác dụng gì sao?
Làm sao có thể chứ?
Không được, cậu ta nhất định phải tìm ra cách khiến Dư Khiết yêu mình.
Nếu đã không thể dùng trí thông minh, thì cậu ta nhất định phải dùng thể lực, không đúng, phải nói là dùng thân hình.
“Đánh bài gì chứ? Không chơi nữa, không chơi nữa. Đi nào, chúng ta đi bơi đi!” Kerry dắt Dư Khiết đi ra sau nhà.
Dư Khiết cứ như vậy mà bị lôi ra ngoài.
Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Tống Sĩ Triết đang thưởng thức những bức tranh được treo trên tường, Hỏa Đào đang đứng bên cạnh vẽ lên tấm bảng vẽ.
Dư Khiết thuận miệng nói một câu: “ y, đang vẽ hả.”