Nói xong Nhất Nhiễm đứng dậy rời đi.
Vân Mặc Dung nhìn bữa ăn tối phong phú trên bàn, một chút khẩu vị cũng không có.
Nhất Nhiễm tinh ranh như vậy, làm sao mình có thể truyền tin tức được chứ?
Mà bên ngoài đã kéo lưới điều tra được hai ngày rồi.
Bên trong khu không có động tĩnh gì.
Tưởng Dật Hải hai ngày qua không ngủ, gấp gáp tìm kiếm.
Doãn Tư Thần giữ anh lại: “Anh họ, anh mà còn không nghỉ ngơi nữa, nếu như chị ấy trở lại anh cũng không chăm sóc được.”
“Tư Thần, anh làm sao có thể ngủ được? Chỉ vừa nghĩ tới Mạc Dung bây giờ không biết sống chết như thế nào, lòng anh như bị dao cắt vậy.” Vành mắt Tưởng Dật Hải đỏ bừng nói: “Không được, anh muốn ra ngoài tìm, bọn họ nhất định là đã ra khỏi thành phố R rồi!”
Vốn là Doãn Tư Thần không muốn nói nhưng nhìn anh họ gấp gáp như vậy cũng chỉ có thể đem một ít chuyện nói cho anh biết: “Hề Hề vừa nói với em một chuyện, em cảm thấy anh cần phải biết.”
“Chuyện gì?”
“Nhất Nhiễm bắt cóc Vân Mạc Dung rất có thể là vì muốn sinh một đứa bé với chị ấy.” Doãn Tư Thần cảm thấy đề tài này thật sự khó mở miệng.
Mọi người đều là đàn ông nên biết đề tài này làm người ta nóng giận đến mức nào.
Quả nhiên Tưởng Dật Hải đứng lên, hung ác nói: “Anh ta dám?”
“Chị ấy sẽ không đồng ý!” Cố Hề Hề từ bên ngoài đi vào, nói chắc chắn: “Em tin tưởng chị! Nhất Nhiễm muốn đứa bé này vì muốn nhà chiêm tinh của nhà họ Vân! Chị ấy chết cũng sẽ không đồng ý!”
Sắc mặt Tưởng Dật Hải hơi thay đổi.
Doãn Tư Thần lập tức bổ sung lời của Cố Hề Hề: “Cho nên hiện tại chị ấy tạm thời an toàn, Nhất Nhiễm muốn chị ấy cũng không có cách nào, cho nên phải tốn thời gian dài. Chúng ta phải lợi dụng thời gian này sớm tìm được người, cứu chị ấy ra khỏi đó!”
Cố Hề Hề phản ứng lại, suýt nữa thì gặp rắc rối, vội làm theo lời Doãn Tư Thần: “Đúng vậy, vì Nhất Nhiễm có ý nghĩ này với chị tôi nên chắc chắn sẽ không tổn hại đến tính mạng của chị ấy, còn chị ấy nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, Nhất Nhiễm sợ ném chuột vỡ bình cũng sẽ không làm gì với chị ấy cùng lắm là chỉ giam lỏng chị ấy ở đâu đó để chị ấy không thể chạy thoát. Vì vậy, chúng ta cần nắm bắt cơ hội để cứu được người ra.”
Doãn Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Cố Hề Hề. Cố Hề Hề còn hướng anh làm mặt quỷ. Chà, cuối cùng họ cũng đã biết hiểu ngầm ý của nhau.
Tưởng Dật Hải nghe thấy lời nói của Cố Hề Hề, im lặng một lúc lâu mới nói với Doãn Tư Thần: “Tư Thần, tôi vẫn chưa ngủ được, anh uống rượu cùng tôi đi.”
“Được.” Doãn Tư Thần gật đầu, vỗ vai Cố Hề Hề, rồi đưa Tưởng Dật Hải ra ngoài uống rượu.
Bây giờ Tưởng Dật Hải thật sự không thể bình tĩnh được, vì vậy anh ta hi vọng cơn say có thể giúp anh ta ngủ ngon một giấc nếu không mọi người sẽ thực sự suy sụp mất. Mới trở về từ rừng rậm nguyên thủy được vài ngày, lại xảy ra chuyện như thế này, có muốn để cho người ta sống không cơ chứ?
Cố Hề Hề không đi theo, cô ngồi một mình trong sân, thẫn thờ nhìn những bông hoa trong sân. Trong lòng cô cũng lo lắng không kém gì Tưởng Dật Hải. Chỉ là trực giác sắc bén của một người phụ nữ cho cô ấy biết Nhất Nhiễm hiện tại sẽ không làm gì chị gái cô, nhưng sau một thời gian dài quả thật là khó nói.
Ai có thể ngờ Nhất Nhiễm lại là một kẻ nói dối đáng sợ như vậy?