Tống Sĩ Triết sững sờ: “Chờ đã, mẹ à, mẹ với Dư Khiết có quan hệ tốt như thế từ khi nào vậy?”
Bà Tống ngạc nhiên nhìn con trai: “Mẹ chưa nói với con à? Ngày hôm sau ngày con đi công tác mẹ đã gọi trợ lý Dư đến làm khách. Căn hộ mà con bé từng ở là chung cư nằm đối diện với chung cư nhà chúng ta. À, bây giờ không có ai sống ở đó. Con bé đã chuyển đến căn hộ cao cấp trong khu vực của chúng ta nên cách nhau lại càng gần. Tụi mẹ thường gặp nhau rồi cùng đi uống trà chiều!”
Tống Sĩ Triết: “…”
Đúng là tiếng sét giữa trời quang!
Nếu biết rằng mẹ mình và Dư Khiết có quan hệ tốt như vậy thì anh ta sao phải đi công tác làm gì chứ!
Ahhhh, anh ta hối tiếc đến đấm ngực dậm chân cũng không thể giải tỏa được cảm xúc của mình vào lúc này.
Tống Sĩ Triết lập tức xoay người bước vào phòng, tắm rửa cực nhanh, thay xong bộ đồ vừa kịp lúc bà Tống gói hết đống bánh trôi.
Ngay lúc bà Tống định bảo người khác gửi cho Dư Khiết thì Tống Sĩ Triết vội vàng giật lấy: “Con cũng đang muốn ra ngoài một lát, nhân tiện con sẽ gửi cho cô ấy.”
“Được rồi, con chú ý một chút đừng để bị đè hỏng.” Bà Tống cũng không nghĩ nhiều liền đưa mấy viên bánh trôi cho Tống Sĩ Triết: “Gửi xong thì đi luôn, đừng có làm chậm trễ công việc của trợ lý Dư.”
Tống Sĩ Triết trong lòng chua xót mà không dám nói.
Tống Sĩ Triết xách đồ đi xuống nhà, sau khi đặt bánh trôi lên ghế ngồi Tống Sĩ Triết mới gọi cho Dư Khiết: “Chào, lâu rồi không gặp, em ở đâu thế?”
Dư Khiết sững sờ một lúc rồi nói: “Anh đi công tác về rồi à. Bây giờ tôi đang ở một trong những căn hộ của mình, có chuyện gì vậy?”
“Ừm, mẹ tôi có gói cho em một ít bánh trôi và nhờ tôi đem tới.” Nói xong, mặt Tống Sĩ Triết không hiểu sao lại đỏ bừng, cảm thấy câu này có chút ý tứ, cứ như thể hai người đã là người yêu của nhau vậy.
Tuy nhiên Dư Khiết lại chậm chạp không nghe ra ý nghĩa gì khác, chỉ kinh ngạc nói: “Hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bà Tống thật sự gói cho tôi sao? Thật ngại quá, hiện tại tôi không thể ra ngoài được, tôi đang đợi người ta giao đồ nội thất và thiết bị gia dụng đến nhà, anh có thể đến đây không?”
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ đến ngay.” Sau khi có được địa chỉ, Tống Sĩ Triết vội vàng lái xe tới.
Tống Sĩ Triết xách một hộp bánh trôi nhỏ vào thì thấy Dư Khiết đang chỉ đạo nhân viên hậu cần sắp xếp đồ đạc và thiết bị gia dụng.
Căn hộ trống trải ban đầu bỗng có hơi thở của cuộc sống.
“Căn hộ này của em lâu rồi không có người ở phải không?” Tống Sĩ Triết thản nhiên hỏi: “Em định chuyển đến đây à?
“Không phải.” Dư Khiết cầm lấy hộp bánh trôi cho vào tủ lạnh, đáp: “Không phải, là gia đình bố và mẹ kế dọn vào ở tạm. Tôi mua căn hộ này cũng đã được khoảng bốn năm rồi, đây là căn hộ đầu tiên tôi mua, mua bằng tiền trả góp, sau này làm ra tiền thì trả hết. Sau khi vào làm việc ở Tập đoàn Mặc Thị thì tôi hiếm khi sống ở đây nên cũng không mua nhiều đồ. Căn hộ này để không cũng trống rỗng, có người giúp tôi sắp xếp dọn dẹp cũng tốt.”
Sau khi nói xong, Dư Khiết mỉm cười.
Tống Sĩ Triết có thể thấy rằng nụ cười của Dư Khiết giờ đã nhẹ đi rất nhiều, dường như cô đã trút bỏ được rất nhiều nút thắt.