Mạc Tử Hân rảo bước về hướng này, vừa hay nghe được cuộc đối thoại của trợ lý với cả Lý Tư.
Mặc Tử Hân thoáng bật cười.
Đúng vậy, Hề Hề của anh ta đã bất tri bất giác mà trưởng thành đến mức này rồi, đã càng ngày càng trở nên vĩ đại thế rồi.
“Tổng giám đốc.” Trợ lý thấy Mặc Tử Hân lại gần thì lập tức tập trung làm việc tiếp, nhanh chóng báo cáo lại: “Tôi mới lấy được liên hệ từ bên cô hai nhà họ Vân. Bên kia đã bắt đầu phân phối đệm chăn dư thừa và máy lọc nước qua đây, hơn nữa cũng chuyển một bộ phận lương thực và rau dưa cùng chuyển qua nữa. Trừ lần đó ra thì cô hai nhà họ Vân có đặc biệt chuyển cho anh một phần thuốc uống, bảo là lúc anh bị mất ngủ thì nhớ uống một viên.”
\Nói rồi giọng nói của trợ lý cũng thoải mái hơn hẳn, lại cũng thể hiện sự cảm kích rõ ràng với Cố Hề Hề.
Mạc Tử Hân cứ mỗi khi vào dịp công tác bận rộn thì sẽ thường xuyên quên béng mất chuyện ngủ nghỉ.
Qua mất thời gian vào giấc thì sẽ bị mất ngủ.
Cứ thế kéo dài thì sẽ dẫn đến đau đầu.
Triệu chứng này của anh ta không mấy người biết chuyện, mà Cố Hề Hề lại chính là một trong số ít đó.
Thế nên, Cố Hề Hề năm nào cũng sẽ tự mình điều chế thuốc viên dặn người chuyển đến đây.
Thuốc này chẳng hề đắt, phương thuốc cũng là loại bình thường.
Thế nhưng phần nghĩa tình này thì lại trân quý biết chừng nào
Quả nhiên, Mặc Tử Hân nghe chuyện thì trên mặt cũng không giấu được nụ cười tươi tắn: “Đúng là để cô ấy phải vất vả rồi, thế mà vẫn còn nhớ rõ chuyện này.”
Trợ lý cười tủm tỉm bảo: “Phải đấy ạ, cũng chỉ có thuốc của cô hai nhà họ Vân điều phối thì mới có hiệu quả thôi ấy.”
Mặc Tử Hân cười, lườm anh ta một cái rồi bảo: “Còn có chuyện gì khác không?”
“Có ạ” Trợ lý cất vẻ tươi cười đi, nghiêm mặt bảo: “Các vật tư không cần thiết chỗ chúng ta bên này đã không có vấn đề gì rồi. Bên nhà họ Khúc cố ý bỏ qua đội bảo vệ của chúng ta, cho nên đội ngũ vận chuyển phòng ở qua lại cũng không gặp phải bất kỳ công kích nào.”
Mặc Tử Hân gật đầu: “Được rồi, xem ra là nhà họ Khúc cũng không phải là kiểu không biết giới hạn là gì.”
Trợ lý đáp: “Bọn họ không gánh nổi lửa giận của nhà họ Mặc và nhà họ Doãn đâu.”
Mặc Tử Hân lại hỏi: “Thế tiến độ bên Tử Huyên thì thế nào rồi?”
“Cô chủ đã thăm dò được bằng hết chi tiết tư liệu của tất cả hành khách rồi, trước mắt đang trà trộn vào đám quý tộc Anh để kết bạn kết bè nhằm có được hiểu biết sâu sắc hơn.” Trợ lý mỉm cười trả lời rằng: “Nói vậy lần này về nước, tiến độ chuyện nhà họ Cảnh nhất định sẽ nhanh hơn hẳn.”
Mặc Tử Hân nói: “Cái con bé này, đến là láu cá. Cũng tốt thôi, chuyện lần này xảy ra như thế mà không ra hớt chút lời ở giữa thì không hợp với phong cách nhà chúng ta cho lắm.”
“Ngoài ra, nhà họ Khúc có người có vẻ đang lấy lòng chúng ta, tỏ ý mong ngài về đứng cùng một phe.” Trợ lý nói: “Tôi đã từ chối rồi, tôi bảo với họ là, nhà họ Mặc không đứng chung hàng với bất kỳ ai hết, bất kể người kế thừa nhà họ Khúc có là ai đi chẳng nữa, nhà họ Mặc cũng sẽ tỏ ý tán thành cả.”
“Rất tốt.” Mặc Tử Hân tỏ ý cực kỳ vừa lòng với trợ lý của mình, tài hoa của anh ta không hề kém cạnh với trợ lý của Doãn Tư Thần, Tiểu A chút nào.
Trợ lý báo cáo xong thì cất tập văn kiện trong tay đi, nhìn thoáng qua lý Tư đang đứng đằng xa, thấp giọng nói tiếp: “Người của Khúc Tranh Minh vẫn đang nghĩ cách để tiếp cận với Lý Tư.”
“Cứ để bọn họ tiếp cận đi.” Mặc Tử Hân nói: “Dù sao cũng vô dụng cả thôi, nhưng thật ra tôi lại muốn xem xem Khúc Tranh Minh định làm ra trò gì. Bây giờ anh ta đi theo phe phái của cậu cả nhà họ Khúc, cũng khó nếu anh ta không có tâm tư gì khác.”