Hirayama Jiro gãi gãi đầu: “Nhưng là, anh là nhà khoa học sinh hóa, không phải chuyên gia luyện đan! Em nên đi gặp đạo sĩ hỏi đi!”
“Cút cút cút!” Mộc Nhược Na tức giận xua tay, xoay người rời đi.
Hirayama Jiro tỏ vẻ oann ức: “Anh đâu có nói gì sai!”
Bà xã lại giận rồi!
Vào buổi tối, anh ta sẽ phải chăm chỉ hơn dỗ dành bà xã ở trên giường mới được!
Mọi người gần như đã sửa soạn xong xuôi, lại đi về phía trước với hành lý trên lưng.
Đến xế chiều, đường bắt đầu khó đi.
Nhiều rễ cây quấn vào nhau, rễ cây đan xen khó gỡ, nếu không cẩn thận rất dễ bị vấp ngã.
Vì vậy tốc độ di chuyển của mọi người chậm hơn rất nhiều.
Cố Hề Hề thận trọng đi theo sau Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần giẫm lên chỗ nào, cô giẫm lại lên chỗ đó.
Tất cả cẩn thận một đường đi tới, một nhóm người đi qua khu rừng.
Phía trước là con sông rộng lớn chảy xuyên qua rừng cây.
Những nơi có nguồn nước nhìn chung đều có thảm thực vật và động vật phong phú.
Quả nhiên, từ xa đã nhìn thấy một vài con vật nhỏ đang uống nước từ con sông.
Ngay sau đó có những con vật lớn, ngồi xổm bên bờ sông để rình săn mồi.
Một con nai nhỏ tội nghiệp, bị con chó sói rừng đang cắn đứt cổ, kéo vào rừng ngay lập tức biến mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, chứng tỏ ở đây đã xảy ra một vụ án mạng.
Tuy nhiên, tình tiết này không làm cho các sinh vật trong khu rừng này cảm thấy có bất kỳ thay đổi nào.
Các động vật khác cần uống nước thì cứ uống, cần ăn thì cứ ăn, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Đây là quy luật sinh tồn của rừng rậm.
Kẻ mạnh sẽ sống sót.
Mọi con vật đều cố gắng sống sót bằng tất cả khả năng của mình.
Cố Hề Hề chứng kiến suốt quá trình này, không thể nào giải thích được, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: sự kéo dài tiếp tục của sinh mệnh là sự tồn tại của những con vật khỏe mạnh nhất, việc đào thải và nâng cấp được thực hiện theo cách tàn nhẫn nhất. Còn con người thì sao? Con người vốn không có cơ chế sàng lọc tàn nhẫn như vậy, vậy làm sao có thể đào thải và nâng cấp được?
Đúng lúc này, Cố Hề Hề lại nghe thấy bài hát quen thuộc.
Giai điệu du dương, tươi sáng, tiết tấu đơn giản nhưng lại rất da diết.
Cố Hề Hề thân thể đột nhiên thẳng tắp.
Những người xung quanh lập tức chú ý đến sự khác lạ của Cố Hề Hề, liền quay đầu nhìn Cố Hề Hề.
“Nghe này, giọng hát này hay quá!” Cố Hề Hề nói.
Lời vừa dứt, sắc mặt của những người xung quanh đột ngột thay đổi.
Không ai nghe thấy tiếng hát.
Chỉ có Cố Hề Hề tự mình nghe thấy mà thôi.
Mộc Nhược Na lập tức căng thẳng: “Hề Hề, cậu nghe thấy ảo giác sao? Vốn dĩ là không có hề có tiếng hát nào!”