Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tư Thần quay sang gật đầu với mọi người: “Đây chính là con chó của Vân Mạc Dung, nó tên là Hoàng Hoàng. Nó thực sự rất thông minh, nó đã tìm thấy chúng ta đấy!”
Sau một hồi nỗ lực bắt chuyện, Hoàng Hoàng đã chạy nhanh về phía bọn họ.
Trên người Hoàng Hoàng có lốm đốm vài vết máu, hiển nhiên nó đã trải qua một trận chiến ác liệt, bộ lông trên lưng nó bị trầy một mảng, máu tươi ngấm dần qua lông, phải biết rằng nó đã chật vật đến mức nào!
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Hoàng Hoàng nhìn thấy có người giống hệt mẹ của nó, ngay lập tức nó phấn khích hẳn, quậy lên, chạy thục mạng đến: “Ẳng ẳng ẳng…”
Mọi người mau tới cứu mẹ tôi đi!
Mộc Nhược Na ngồi xổm xuống: “Hoàng Hoàng?”
Khi Hoàng Hoàng nghe thấy đối phương có thể gọi tên mình, nó đã nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Đúng vây, đúng vậy, tôi là Hoàng Hoàng đây, cô biết mẹ tôi có phải không? Cô hãy cứu mẹ tôi tôi đi!
Mộc Nhược Na nhận được câu trả lời của Hoàng Hoàng, lập tức trở nên phấn khích: “Em có biết Vân Mạc Dung ở đâu không?”
Hoàng Hoàng càng thêm hưng phấn, dùng miệng cắn kéo kéo ống quần của Mộc Nhược Na, ra sức kéo ra ngoài.
Nhìn thấy chú chó nhỏ này ra sức kéo người đó đến cứu chủ nhân của mình, mấy người đàn ông đứng ở đây cũng sấm nước mắt.
“Tuy nó chỉ là một con vật nhưng nó thật sự trung thành và bảo vệ chủ nhân của mình.” Hirayama Jiro nói.
Mộc Nhược Na liếc sang nó: “Nó còn có một cái tên nữa đấy, tên nó là Hoàng Hoàng.”
Hoàng Hoàng lo lắng đi vòng quanh chân họ, nhìn những con người ở trước mặt với ánh mắt đầy khẩn cầu, giọt nước mắt trên vành mắt nó rơi ra, nhìn Mộc Nhược Na mà không thể nhịn được!
“Hoàng Hoàng đừng vội, chúng ta đang đợi người đến đây, đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta sẽ tới gặp chủ nhân của em ngay lập tức.” Mộc Nhược Na sờ lên đỉnh đầu của Hoàng Hoàng: “Hoàng Hoàng ngoan nhé!”
Hoàng Hoàng hiểu lời Mộc Nhược Na, nó ỉu xìu dụi dụi dưới chân Mộc Nhược Na, cuộn mình thành một quả bóng, im lặng chờ đợi.
“Đưa thuốc cho tôi.” Mộc Nhược Na dịu dàng nhìn nó, quay sang hỏi Hirayama Jiro thuốc trị thương, sau đó cô cắt hết lông gần vết thương cho Hoàng Hoàng, sát trùng rồi bôi thuốc cho nó.
Hoàng Hoàng đau đến run rẩy, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn nằm sấp xuống để cho cô ấy chữa trị.
Nó biết rằng người trước mặt nó đang chữa trị vết thương cho nó.
Nó phải sớm khỏe lại thì mới có thể cứu được chủ nhân của nó!
Hoàng Hoàng vừa được bôi loại thuốc tốt nhất, cái lỗ tai khẽ cử động, giống như một mũi tên đã rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía người đang đứng đằng xa.
“Hức hức hức.” Hoàng Hoàng không lầm, nó đã nhảy vào lòng của Tưởng Dật Hải và bắt đầu kể khổ: “Hu hu hu.”
Tưởng Dật Hải sờ sờ đỉnh đầu Hoàng Hoàng, lập tức hiểu ra được: “Hoàng Hoàng nhà chúng ta đã vất vả rồi, suốt thời gian qua Hoàng Hoàng vẫn luôn luôn bảo vệ mẹ của con sao?”
Hoàng Hoàng nũng nịu gác cằm mình lên cánh tay của Tưởng Dật Hải, khẽ cắn ống quần của Tưởng Dật Hải, và kéo anh ta về phía trước.