Những người khác ở trong phòng cũng xì xào thảo luận, Khúc Tranh Minh chẳng nói gì thêm, cứ như từ nãy đến giờ anh ta hoàn toàn không tồn tại vậy.
Những người khác cũng chẳng buồn để ý đến.
Dù sao, tất cả bọn họ chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Khúc Tranh Minh mà thôi, làm gì mà có ý định kéo anh ta vào chung tụ với mình chứ.
Trong lúc ấy, trong trang viên cũng không ít phòng, ánh đèn bật trắng đêm. Không ai vào giấc.
Trang viên nhìn thì yên tĩnh, chẳng qua sóng đang ngầm lưu chuyển dưới đáy sâu, càng ngày càng mạnh mẽ.
Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đánh răng, rửa mặt xong thì cùng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mặc Tử Huyên xoa xoa mái tóc mình, nói với Cố Hề Hề:
“Nhìn trang viên này kìa, càng ngày càng xôn xao, ồn ào.”
Cố Hề Hề vén chăn lên, chui vào, thoải mái mà than một tiếng:
“Thì cứ ồn đi. Cũng chẳng quan hệ với chúng ta.”
“Cũng không tốt lắm.”
Mặc Tử Huyên bảo:
“Ai biết đám người kia có phát điên, chẳng biết ranh giới cuối cùng là gì hay không? Ồn ào đến thế, thì chuyện gì cũng dám làm.”
Cố Hề Hề lại đáp:
“Không sao đâu. Trang viên của Tư Thần ở ngay bên cạnh, chúng ta lúc ấy cứ núp ở bên đó, xem màn kịch này là được.”
“Ngay cả trang viên mà anh ta cũng chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi ha.”
Mặc Tử Huyên cười:
“Xem ra tất cả đều bắt đầu rồi đấy. Đi ngủ, đi ngủ thôi, ngủ đã rồi mới có tinh thần xem kịch được chứ.”
Cố Hề Hề ừ theo, dần chìm vào giấc ngủ cùng Mặc Tử Huyên.
Người khác có ngủ được hay không, chẳng còn can hệ gì đến hai người nữa.
Ngày hôm sau, có không ít khách đến hỏi thăm hai người, đều bị Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên khéo léo tránh đi.
Lần này họ đến để xem trò hề, chứ bản thân không muốn thành tên hề ở trong đó đâu.
Người khác diễn trò như thế nào, không liên quan gì đến hai người cả.
Có điều, quan hệ giữa Khúc Tranh Minh và Lý Tư trông khá là tốt đẹp. Khúc Tranh Minh lại tiếp tục đưa cho cô ta một phần quà tặng, dưới toàn bộ con mắt của tất cả mọi người ở đây, thấy đến là rõ ràng.
Mặc Tử Hân cũng không ngăn cản, cứ để mọi thứ diễn ra như đúng lẽ của nó.
Người của nhà họ Khúc cũng bắt đầu to gan hơn, trừ Khúc Tranh Minh ra, còn có những người khác cũng năm lần bảy lượt giao lưu với Lý Tư.
Vì thế, Lý Tư từ một người vô hình trong yến tiệc bất chợt ngày càng thu hút nhiều ánh nhìn hơn.
Đáng thương cho Lý Tư kia, còn những tưởng rằng bản thân mình nhờ có Mặc Tử Hân mà đã bước một chân vào được cái giai tầng thượng lưu này, dần dần có được địa vị mình hằng mong mỏi.
Thời gian cứ trôi, cuối cùng cũng đã đến phần lễ mừng thọ.