Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 865


“Hu hu hu…”Hoàng Hoàng gấp gáp tới mức nước mắt muốn rơi xuống, không ngừng đánh thức mẹ nó: “Đừng đi xuống, Đừng qua đó! Đừng đi, đừng đi! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ nhanh tỉnh lại đi!” Vân Mạc Dung nhắm mắt lại, cô không nghe được tiếng hét của Hoàng Hoàng, cô vẫn như cũ đi về phía trước.


Cô càng đi về phía trước một bước, liền đi về bên trong vòng sáng.


Hoàng Hoàng mặc dù chỉ là chú chó nhỏ, nhưng nó có bản năng của động vật, nó cảm nhận được bên trong vòng sáng đó có nguy hiểm.


Bản năng nó cảm nhận được, nếu mẹ của nó lại bước vào trong vòng sáng đó, thì sau này nó sẽ không còn mẹ nữa! Nhưng mà, nó lại không gọi mẹ tỉnh lại được.


Mẹ nó lúc này, sức lực mạnh so với lúc trước rất nhiều, lớn hơn rất nhiều rất nhiều.


Sức lực của cô lớn không hợp với lẽ thường.


Hoàng Hoàng biết mình không thể do dự thêm được nữa, nó phải nhanh chóng làm mẹ tỉnh táo, cho dù nó phải trả giá bằng máu!


Nếu như sau khi mẹ tỉnh lại, vì chuyện này mà ghét bỏ nó, nó cũng sẽ không hối hận.


Hoàng Hoàng cắn trúng bắp chân của Vân Mạc Dung.


Răng của chó săn rất lớn, cắm phậm vào bắp chân, trong nháy mắt đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân của Vân Mạc Dung.


Gần như trong giây tiếp theo, Vân Mạc Dung từ trạng thái mộng du liền thanh tỉnh.


Thời khắc Vân Mạc Dung tỉnh táo lại, cô theo bản năng nhìn xuống bắp chân mình.


Nhưng lúc cô cúi đầu nhìn xuống, cô liền muốn ngất đi tại chỗ.


Hoàng Hoàng rút răng chó săn ra khỏi bắp chân của cô, trên bắp chân của cô chảy đầy máu tươi.


Hoàng Hoàng lại nhìn cô cười vô cùng vui vẻ.


Nó thật sự rất vui, vì nó cứu được mẹ.


Nếu là người bình thường, gặp tình huống này thấy thú cưng mình nuôi cắn mình, phản ứng đầu tiên là tức giận có khi muốn giết chết nó.


Nhưng Vân Mạc Dung không có.


Cô cho tới hiện tại vẫn hiểu rõ Hoàng Hoàng, nó vẫn luôn không có tùy tiện cắn người khác.


Vân Mạc Dung bình tĩnh một chút: “Hoàng Hoàng?”Hoàng Hoàng nghe được tiếng gọi của mẹ, nó vui vẻ ngoắc ngoắc đuôi, sau đó nó tức giận phát ra từng tiếng ô ô đối với vòng tròn sáng đom đóm lửa, biểu cảm của nó giống như mắng đám đom đóm kia không biết xấu hổ, suýt chút nữa cướp đi mẹ của nó.


Vân Mạc Dung lúc này mới phát hiện ra trước mặt mình có một đám đom đóm lửa đang bay múa vây quanh cô không ngừng, giống như đang thúc giục cô đi chỗ nào.


Hoàng Hoàng dưới chân cô dùng sức kêu gâu gâu, nó như nhắc nhở cô không cần đi về phía trước.


Vân Mạc Dung lập tức hiểu được ý của Hoàng Hoàng, cô tạm thời ngồi xuống, cô mượn chút ánh sáng yếu ớt từ đám đom đóm lửa nhìn rõ đường đi dưới chân.


Cô đi tiếp thêm một bước nữa, chính là vực sâu vạn trượng! Vân Mạc Dung ngược lại hít một hơi lạnh: Làm sao cô có thể đi tới chỗ này? Ngay lập tức, Vân Mạc Dung phản ứng kịp, Hoàng Hoàng cắn cô là vì muốn ngăn cản cô nhảy xuống? Vân Mạc Dung mặc kệ thương tích trên bắp đùi mà ôm Hoàng Hoàng vào lòng: “Hoàng Hoàng của mẹ. Cảm ơn con cứu mẹ!” Hoàng Hoàng vui vẻ liếm gương mặt Vân Mạc Dung.


Nó không có bị mẹ chán ghét và vứt bỏ, nó thật vui vẻ.


Nó nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt.


Vân Mạc Dung ôm Hoàng Hoàng, cô tỉnh táo không sai biệt lắm, cô mới bình phục được tâm tình đang kích động của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK