Mấy hôm trước là ai trông mong phải lấy được số điện thoại của cô ta từ Dư Khiết?
Quả thực là đáng giận!
Dư Khiết cũng không ngờ là Hùng Hùng lại không nhớ Lý Tư là ai, cô ta mỉm cười nói: “Cô ấy là Lý Tư.”
Hùng Hùng ngạc nhiên.
Lý Tư? Trông như thế này sao?
Rõ ràng là một cô gái mới 20 tuổi đầu mà lại ăn mặc cổ hủ như thế này?
Dùng màu son thì y như mấy bác gái vậy, quả thực có chút không được hài hòa cho lắm.
Khí chất của cô ta căn bản không thể áp được cái nhan sắc như vậy?
Còn Dư Khiết thì ngược lại, vì đang trong trạng thái được nghỉ ngơi cho nên trên người không mang khí chất sắc bén như khi làm việc, cô ta sử dụng son màu trà khiến người ta cảm thấy trông hiền lành và dịu dàng hơn, khiến người ta không để ý đến tuổi thật của cô ta, chỉ cảm thấy trông giống như một cô gái vừa mới lớn vậy.
Hai người ngồi cùng nhau, như thể một trời một vực vậy.
Dư Khiết trông như một cô gái đầy nữ tính, còn Lý Tư thì trông như bà cụ non.
Hùng Hùng vò đầu bứt tai: “Thì ra là cô Lý Tư, đã mấy hôm không gặp nhau rồi! Gần đây cô có việc bận gì sao? Lần trước có hỏi han cô vài câu nhưng cô cũng không nói gì cho nên tôi cũng cảm thấy xấu hổ không dám gọi cô đi chơi, dù sao thì cô cũng không lái xe, uống rượu hay là đi hát cùng nhau.”
Lý Tư còn chưa kịp hỏi vì sao Hùng Hùng lại không đi tìm cô ta, còn chưa kịp nói ra thì đã bị Hùng Hùng chặn họng rồi.
Dư Khiết thản nhiên nói: “Có sở thích là một chuyện tốt. Như vậy thì đến lúc rảnh rỗi cũng sẽ không quá nhàm chán.”
“Vậy sở thích của cô Dư Khiết là gì?” Hùng Hùng nhịn không được liền hỏi.
“Sở thích của tôi thì nhiều lắm, nhưng cũng không quá định tính. Ví dụ như mấy năm trước thì tôi thích leo núi, chèo thuyền hoặc là đi phiêu lưu đâu đó. Còn hiện tại thì tôi thích thưởng trà, cắm hoa và nấu ăn.” Dư Khiết nói tiếp: “So với những năm trước thì yên tĩnh hơn nhiều, hai năm gần đây thì đã yên lặng hơn nhiều.”
Hùng Hùng đều ghi nhớ trong lòng, nói: “Thưởng trà thì cao cấp quá, tôi không biết. Có điều, tôi có thể giới thiệu cho cô những nghệ nhân trà nổi tiếng ở chỗ chúng tôi. Về cắm hoa thì tôi cũng không biết, nhưng mà tôi có thể giới thiệu cho cô những người thợ làm vườn nổi tiếng nhất ở vùng ngoại thành, những bông hoa bên đó đều là những hạt giống mới nhất, chắc chắn là cô sẽ rất thích. Còn về phần nấu ăn, tuy tôi không biết nhưng tôi có thể dẫn cô đi thưởng thức tất cả những món ngon ở thành phố N. Cô cứ yên tâm, tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, kể từ lúc tôi đi học bố đã lập một quỹ với khoản tiền kếch xù cho tôi, hàng năm tôi đều được chia lợi nhuận hoa hồng lên tới hàng chục triệu tệ, hơn nữa tôi cũng đã có thể tự kiếm tiền được rồi, tôi có thể dẫn cô đi ăn tất cả các món ngon của thành phố N này.”
Nhìn thấy Hùng Hùng giải thích như vậy, Dư Khiết không biết nên nói gì mới tốt.
HÙng Hùng nghĩ rằng Dư Khiết không tin vì thế anh ta liền lấy điện thoại di động ra, mở trang quản lý tài sản của mình đưa cho Dư Khiết xem, rồi nói: “Cô xem, đây là quản lý tài sản của tôi mấy năm gần đây, Vì đối phương là hàng xóm của nhà chúng tôi cho nên đã giới thiệu cho tôi mấy ứng dụng quản lý tài sản hay lắm. Lợi nhuận quản lý tài sản tháng này của tôi còn hơn mười vạn tệ nữa đấy! Bên đó sẽ theo dõi hướng đi lãi suất của quản lý tài sản, một khi xuất hiện xu thế giảm xuống thì sẽ lập tức thông báo cho tôi để tránh gặp những tổn hại.”
“Tuy rằng tôi không có học vấn với nghề nghiệp, nhưng về ăn uống thì tôi biết cũng không ít các món ăn ngon của địa phương đâu đấy. Có rất ít người bên ngoài biết được các món ăn địa phương ở nơi đây, cũng chỉ có người sành ăn như tôi đây mới biết được thôi. Tôi vừa mới quen được một người bạn, lưỡi của cậu ta vô cùng lợi hại, hơn phân nửa số tiền cậu ta kiếm được đều là nhờ vào đồ ăn cả đấy, bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới cũng chỉ vì miếng ăn. Cho nên cô muốn ăn cái gì thì tôi sẽ mang cô đi ăn cái đó.