Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1697


Vừa đi ra ngoài, còn chưa kịp vứt rác trong tay, đã thấy Tiết Tuyết mang người tới.


“Cô ta đã như thế này rồi, cô đừng chọc tức cô ta nữa.” Dư Khiết nhìn Tiết Tuyết nói: “Cô ấy đã không còn là mối uy hiếp nữa rồi.”


Tiết Tuyết cười nhẹ: “Dư Khiết, cô đang nói cái gì vậy? Tôi đang muốn kích thích cô ấy chỗ nào? Tôi chỉ muốn đến gặp cô ấy.”


Dư Khiết bật cười: “Tiết Tuyết, đừng coi mọi người đều là đồ ngốc. Có rất nhiều chuyện, tổng giám đốc Mặc không nói, không có nghĩa là anh ta không biết. Cô tính kế Lý Tư một lần, cô tính kế hai lần thử xem? Đừng tự đào mồ chôn mình, đừng tự cho mình thông minh. Lý Tư, là ví dụ tốt nhất nhất. ”


Ngón tay của Tiết Tuyết run rẩy: “Tôi không biết cô đang nói gì.”


“Vậy sao?” Ánh mắt Dư Khiết bình tĩnh nhìn về phía Tiết Tuyết, nói: “Nếu cô đã có cảm hứng muốn làm mợ chủ nhà họ Mặc, vậy thì có lẽ cũng đã từng tìm hiểu, nhà họ Mặc đều là những người như thế nào. Tất cả mọi người đều biết, nước Hoa có hai gia tộc lớn là nhà họ Doãn và nhà họ Mặc đều có người thừa kế tài hoa hơn người. Hễ hai người họ xuất hiện trên thương trường thì không ai có thể địch lại được với khí thế của họ. Không ai địch nổi ở đây không phải chỉ dung mạo của họ. Đương nhiên là bất luận ở phương diện nào, hai người họ đều xuất chúng. Nhưng thứ mọi người e sợ hơn nữa là năng lực của họ. Bất kể là Doãn Tư Thần hay là Mặc Tử Hân, cô đều cảm thấy bọn họ là dựa vào nhan sắc mà có thể tung hoành trên thương trường một cách thuận lợi sao? Cô cảm thấy bọn họ dựa vào việc giơ mặt ra mà trở thành người siêu giàu hàng đầu nước Hoa sao?”


“Không ai có thể làm những chuyện nhỏ dưới tầm mắt anh ta mà không bị phát hiện. Anh ta không nói, không có nghĩa là anh ta không biết. Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô Tiết thôi. Đừng bao giờ động vào giới hạn của tổng giám đốc Mặc. Lý Tư chính là vì không ngừng chạm vào giới hạn của cậu ấy nên mới bị phạt, không lẽ cô Tiết muốn trở thành người tiếp theo sao?”


“Có biết vì sao bên cạnh tổng giám đốc Mặc mãi không có người phụ nữ nào xuất hiện không? Không chỉ bởi vì tổng giám đốc Mặc một lòng một dạ với cô con gái nhà họ Vân. Còn là bởi vì tổng giám đốc Mặc không cho phép bất cứ ai ở dưới trướng của anh ấy dở thói ghen tuông. Tôi là nhân viên nữ duy nhất được ở lại bên cạnh tổng giám đốc Mặc, tôi dựa vào lợi thế bản thân không coi mình là phụ nữ của mình. Ngược lại, năng lực làm việc của tôi cũng không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Tôi khiến mọi người mơ hồ về giới tính của tôi, và mọi người sẽ coi như tôi là đàn ông thay vì mãi nhớ rằng tôi là một người phụ nữ.”


“Cô Tiết cũng đã ở bên cạnh tổng giám đốc Mặc được một thời gian rồi, chắc không thể nào không phát hiện rằng, bất kể tôi cùng tổng giám đốc Mặc tham gia bao nhiêu nơi, nhưng trước nay không hề có ai suy đoán ác ý về mối quan hệ của chúng tôi? Đây không phải bởi thủ đoạn của tổng giám đốc Mặc, mà là nhờ biểu hiện của tôi, tôi đã có được sự công nhận từ tất cả mọi người. Cô Tiết nếu muốn tiếp tục được ở lại bên cạnh tổng giám đốc Mặc, vậy thì hãy làm tốt bổn phận của mình đi, đừng cố thử thách giới hạn của tổng giám đốc Mặc, nếu không đến lúc đó, tôi muốn cứu cô Tiết, cũng đành lực bất tòng tâm.”


Tiết Tuyết bị Dư Khiết khiển trách đến nỗi không ngóc đầu lên được, cô nói: “Tôi không tin, cô đối với Mặc Tử Hân không hề có chút động lòng! Cô cũng đã thừa nhận, nhan sắc của anh ấy là có một không hai, sao cô có thể không có chút ý nghĩ nào chứ?”


Dư Khiết mỉm cười nhẹ nhàng: “Mẫu đơn cũng tuyệt sắc thiên hạ, trở thành quốc hoa, tôn quý, thanh lịch lại trang nhã. Nhưng có điều, tôi lại cứ thích hoa thược dược, phẩm hạnh, thanh quý lại không mất đi vẻ diễm lệ. Không giấu gì, vài ngày trước tôi vừa gặp được cháu trai của tổng giám đốc Tống, Tống Sĩ Triết, dường như càng phù hợp với thẩm mĩ của tôi hơn. Vì vậy, cô Tiết không nên suy bụng ta ra bụng người. Thứ cô thích, cô quan tâm, người khác không nhất định sẽ thích, sẽ quan tâm. Vì vậy, đừng lấy suy nghĩ của cô áp đặt cho tôi, ok?”


“Cô…” Tiết Tuyết lần đầu bị Dư Khiết nói cho đến nỗi không thốt nên lời.


Làm luật sư, miệng lưỡi quả nhiên cũng không vừa.


Người bình thường quả thực không thể nói lại được.


Tiết Tuyết dậm chân, tức giận xoay người rời đi.


Dư Khiết không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào. Sau khi cô bình tĩnh ném rác trong tay vào thùng rác xong, cũng quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK