Khi cô ta thấy chiến trường thảm khốc, ác liệt bên ngoài trang viên của Cố Hề Hề, quả nhiên cô ta đã bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch.
Tới lúc này cô ta mới hiểu được thế nào là chiến tranh thực sự.
“Sao cô ta cũng theo tới đây vậy?” Thấy dáng vẻ sợ hãi của Lý Tư, Mặc Tử Huyên không nhịn được soi mói, cô ấy nói với Cố Hề Hề: “Cậu không biết cô ta đáng ghét thế nào đâu. Ở trang viên của nhà tớ, cô ta còn giống cô chủ nhà họ Mặc hơn cả tớ. Tớ còn không vênh mặt hất hàm ra lệnh với người giúp việc, cô ta thì hay rồi, sai khiến cái này, chỉ đạo cái kia. Nếu không phải anh trai tớ bảo tớ phải nhẫn nhịn một chút thì tớ đã muốn ra tay đánh người rồi.”
Cố Hề Hề nói: “Tử Hân cũng không còn cách nào khác. Cũng may sau này không hay gặp mặt, ít quan tâm tới cô ta là được. Đi, vào phòng uống trà đi. Chuyện ở đây không cần tới chúng ta nữa.”
“Cũng được.” Mặc Tử Huyên gật đầu, đi theo Cố Hề Hề vào phòng.
Quả thật, chuyện tiếp theo họ không cần tham dự.
Có Mặc Tử Hân ở đó, người do Doãn Tư Thần phái tới nhanh chóng lấy được liên lạc với bên trên, lấy được quyền bay tạm thời để đưa ông cụ nhà họ Khúc đang ốm yếu sang nước ngoài, hoàn thành giao ước với nhà họ Khúc.
Giây phút đưa ông lão đi, Cố Hề Hề mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không thể ngờ bản thân lại giúp Doãn Tư Thần một việc lớn như vậy.
Hiện giờ nhớ lại, chuyện mà cô đã trải qua trong một đêm này còn nhiều hơn nhiều những chuyện mà cô đã trải qua trong nhiều năm.
Nó cũng khiến Cố Hề Hề tận mắt chứng kiến cái gọi là sự tàn khốc của chiến tranh.
Khúc Tranh Minh không đi cùng ông cụ nhà họ Khúc, anh ta muốn ở đây, tiếp quản hoàn toàn nhà họ Khúc.
Đây là mục tiêu của anh ta nên đương nhiên anh ta sẽ không rời đi.
Chiến trường được thu dọn rất nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc đã không thể nhìn thấy dấu vết chứng tỏ nơi đây đã từng bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt.
Về phần Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đạt được lợi ích gì trong chuyện này, về phần nhà họ Khúc sẽ phải bỏ ra cái giá lớn thế nào, về về phần Khúc Tranh Minh sẽ làm thế nào, những chuyện này đều không liên quan tới Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên.
Nhưng có một vài chuyện khác cần Cố Hề Hề ra mặt chủ trì.
Đó chính là những vị khách quý bị khống chế đã được người nhà của mình đưa về.
Dù là người lựa chọn tự mình rời đi hay lựa chọn ở lại thì tất cả bọn họ đều hiểu rõ, đây là một cơ hội cực tốt để tạo quan hệ tốt với nhà họ Doãn.
Vì thế, người của những dòng họ này đều rối rít sai người tới đề cảm ơn hành động cao cả của Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên, cảm hơn hai người vì đã ra tay bảo vệ họ trong thời khắc nguy hiểm nhất.
Có lẽ họ cũng biết nơi đây hiện giờ rất an toàn nên lại thêm một loạt người từ khắp nơi trên thế giới không ngừng dồn về đây.
Chỉ là lần này họ tới không phải để chúc thọ ông cụ nhà họ Khúc mà đơn thuần chỉ tới để cảm ơn Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên.
“Bọn họ đúng là biết chọn thời gian mà tới.” Thẩm Khả Khả đặt tấm rèm đã được gấp gọn gàng ở trong tay xuống, nói: “Lúc nguy hiểm thì ai cũng chật vật chạy trốn, nhục nhã thế nào. Hiện giờ đã không còn chuyện gì, mọi thứ đều an toàn rồi thì ai ai cũng mặt dày nói muốn tới cảm ơn mợ chủ. Nếu thật sự muốn cảm ơn, sao cứ phải chọn lúc này?”
“Rõ ràng là họ muốn gây chú ý rồi.” Đậu Miêu nói: “Bỏ qua cơ hội này thì chưa chắc mợ chủ đã gặp bọn họ.”