Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 798


Nói xong câu này, Lệnh Hồ Thương lại im lặng.


Vân Tử Tiêu lại nghĩ về những gì Lục hoàng tử từng nói, Lệnh Hồ Thương rất ít nói.


Nhưng tối nay anh ta đột nhiên nói với cô nhiều như thế, đúng là điều cực kỳ hiếm thấy rồi.


Mặc dù cô đã bị anh ta nhìn ra, có phủ nhận thì cũng không có ích gì.


Vân Tử Tiêu nói nhỏ: “Trí huệ của Thương công tử chút mẹo vặt này cả tôi làm sao qua được con mắt của công tử,cô hai nhà họ Vân đã chết nhập liệm rồi, Hôm nay đứng trước mặt công tử đây chỉ là Vân Tử Tiêu không là ai khác. Tử Tiêu và Thương công tử chẳng qua đây là lần thứu hai gặp mặt, vẫn là mong công tử coi như chưa từng gặp. Tử Tiêu xin cáo từ.”


Lệnh Hồ Thương cũng không ngăn Vân Tử Tiêu, nhưng nói: “Tôi có nói, tôi đồng ý rồi sao?”


Vân Tử Tiêu ngừng giây lát, bực mình nhìn Lệnh Hồ Thương: “Thương công tử còn muốn thế nào?”


Lệnh Hồ Thương chân nhẹ nhàng nhấn một cái, cả cơ thể uyển chuyển đứng xuống đất, cũng không them ngoái đầu lại đi thẳng.


Vân Tử Tiêu rất muốn chạy theo hướng ngược lại trốn thoát, nhưng cô cũng biết Lệnh Hồ Thương mặc dù không nói gì, nhưng cũng không cho phép cô rời đi bây giờ.


Nếu như cô dám trốn, Lệnh Hồ Thương đem bí mật của cô nói ra thì phải làm sao?


Vân Tử Tiêu tức giận, hay là đi cùng, sau đó cô làm lũi đi theo sau Lệnh Hồ Thương.


Bóng dáng Lệnh Hồ Thương dưới ánh trăng rất cao rất thẳng, đơn thuần chỉ là cái bóng cũng rất đẹp khiến cho người khác nói không lên lời.


Nhưng đáng tiếc thay, giấu trong thân xác ấy, không ngờ được lại là người thừa nước đục thả câu.


Vân Tử Tiêu trong long không ngừng phỉ báng.


Lệnh Hồ Thương đối với biểu hiện của Vân Tử Tiêu thì rất mãn nguyện, cứ thế đưa Vân Tử Tiêu đi một mạch.


Hai người cứ thế mò đi, không ai nói với ai lời nào.


Vân Tử Tiêu cũng không biết Lệnh Hồ Thương định đưa cô đi đâu, nhưng cô bây giờ không dám hỏi, sợ là Lệnh Hồ Thương không vui, mang cô giao ra.


Cô bây giờ phạm phải lỗi với những người có quyền này.


May đi cùng Lệnh Hồ Thương không xa là mấy, qua mấy cái lối rẽ, là đến một cái cửa màu xám đen ở lầu dưới.


Lệnh Hồ Thương đập tay vào cửa, cô cùng có tiết tấu ba dài ba ngắn, một dài một ngắn.


Rất nhanh cửa được mở ra.


Bên trong là hai người con gái mặc đồ nam, hai người con gái đó thấy Lệnh Hồ Thương thì lập tức hành lễ: “Thống lĩnh Hồng Cân quân Bạch Tô, Bạch Chân bái kiến Thương công tử.”


Lệnh Hồ Thương gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.


Vân Tử tiêu chần chừ một lát rồi cũng đi theo vào bên trong.


Bạch Tô, Bạch Chân nhìn Vân Tử Tiêu một cái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đợi Vân Tử Tiêu đi vào trong, kiểm tra bên ngoài không có người theo dõi xong, nhanh chóng đóng cửa phòng.


Lệnh Hồ Thương dường như rất quen thuộc nơi này, rất nhanh đưa Vân Tử Tiêu và bên trong.


Vân Tử Tiêu phát hiện ra nơi này được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gang ngăn nắp.


Ở đây ngoài binh khí thì là binh khí, rõ ràng không phải là một nơi để ở bình thường.


Lệnh Hồ Thương nhìn ra những nghi hoặc của Vân Tử Tiêu, vén áo bào ngồi xuống ghế nhấc tay nói: “Vân tiểu thư, mời ngồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK