“Môi trường sống của những người lao động lúc đó vô cùng tồi tệ, rất nhiều người đã chết ên đã dẫn đến những cuộc bạo loạn quy mô lớn. Tổ tiên của nhà họ Khúc lúc bấy giờ đã hợp sức với ba người khác để thoát khỏi những tên cai ngục đàn áp họ và thành lập một tổ chức để đàm phán với tầng lớp bên trên. Họ có thể giúp duy trì sự ổn định của những người lao động, nhưng điều kiện là phải đổi lại sự bảo vệ của những người ở trên. Bằng cách này, họ đã bắt đầu lớn mạnh hơn, phải mất hai mươi năm mới có thể trở thành hoàng đế của vùng đất ở đây.” Mặc Tử Hân nói một mạch.
“Sau này, bốn người họ tích lũy đủ vốn ban đầu và bắt đầu đầu tư vào kinh doanh, lấy hết trắng đen, vơ vét của cải và lợi nhuận và trở thành nhà họ Khúc như bây giờ. Sau khi thế hệ đầu tiên của nhà họ Khúc qua đời, thế hệ thứ hai của nhà họ Khúc tiếp quản, tiếp tục kế thừa quan niệm của thế hệ cha mình, làm quen với tầng lớp thượng lưu, dần dần nắm quyền kiểm soát và trở thành một trong những cường quốc ở địa phương. Sau đó, sản nghiệp của nhà họ Khúc bắt đầu tập trung vào sản xuất điện tử và sản xuất ô tô.”
“Nhà họ Khúc phải mất ba thế hệ mới có thể tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trên mảnh đất này, dựa vào số lượng con cháu đông đảo, liên hôn thành công, trở thành một thế lực lớn mạnh và có tầm ảnh hưởng trong địa phương. Đây là kết quả hình thành và hoàn cảnh lịch sử và những chuyện đang được thanh lý sạch sẽ. Nhưng phải nói rằng nhà họ Khúc quả thật rất khôn ngoan, điều này có thể thấy rõ ở thế hệ con cháu của họ.”
“Quan niệm giáo dục của họ không giống với chúng ta. Kẻ mạnh sẽ được tôn trọng và kẻ chiến thắng sẽ được xưng vương. Kẻ thua cuộc không đủ tư cách để ở lại nơi này.” Mặc Tử Hân tổng kết lại: “Vậy nên ý chí cường đạo trên người bọn họ không bao giờ mất đi. Anh em giết nhau là chuyện rất bình thường. Người ta nói rằng đứa con thứ sáu của bà ba là kẻ thua cuộc trong cuộc đấu tranh của các anh em.”
“Kể từ đời thứ ba trở đi, loại hình đấu tranh này đã được đặt ở một khía cạnh tươi sang hơn. Bây giờ nó đã được truyền qua sáu thế hệ, Khúc Tranh Minh là thế hệ thứ 7. Hầu như sự ra đời của mọi thế hệ gia chủ đều đi kèm với đấu tranh mà máu, người cuối cùng có thể đạp lên xác của anh em sẽ được bước lên vị trí đó. Vậy nên, rất hình tượng khi nói rằng nhà họ Khúc chính là phiên bản thấp của chín rồng đoạt ngọc.”
“Luật ở nơi này cho phép chế độ đa thê, mỗi người đàn ông có thể có tối đa 4 người vợ. Tất nhiên là họ vẫn có nhiều nhân tình ở bên ngoài, không ngừng sinh ra những người thừa kế cho họ. Vậy nên, trong hơn 100 năm qua, theo như ghi chép thì toàn bộ gia tộc nhà họ Khúc có hơn hai nghìn thành viên, một gia tộc khổng lồ như vậy nếu tập hợp lại với nhau thì quả là một thế lực vô cùng đáng sợ. Vậy nên hai người cùng nên hiểu rằng chính quyền ở đây cũng rất vui mừng khi nhìn thấy còn có bóng dáng và nét chữ của một số quan chức trong các gia tộc khổng lồ đang chiến đấu bên trong. Họ cũng sẽ ủng hộ một người thừa kế nhất định nào đó và chiến đấu với những người khác.”
“Cho nên trong bữa tiệc mừng thọ trọng đại lần này, trong những người đến đây trắng đen gì đều có cả.” Mặc Tử Hân nói: “Nhưng đừng lo lắng, mặc dù đây không phải chiến trường chính của chúng ta, nhưng những người đó vẫn phải lễ phép với chúng ta. Bối cảnh của chúng ta không đơn giản như gia tộc nào đó.”
Mặc Tử Hân trông rất tự hào khi nói điều này.
Mặc Tử Huyên cũng như vậy.
Bối cảnh của nhà họ Mặc không đơn giản như gia tộc nào đó, mà là một bộ máy nhà nước khổng lồ.
Vậy nên, những người này dù có mù thì cũng không dám loạng choạng trước một cỗ máy nhà nước to lớn như vậy.
“Mặc dù bọn họ không dám làm gì chúng ta cả, nhưng không thể loại trừ việc bọn họ sẽ dùng một phương pháp đánh trúng chúng ta, dùng thế lực của chúng ta để tấn công đối thủ. Lần này anh đặc biệt đến đây để nói với hai người về điều này, nhắc nhở hai người đừng để đối phương cáo giả oai hùm, lợi dụng thế lực của hai người.” Mặc Tử Hân nói.
Cố Hề Hề hiểu rằng Mặc Tử Hân đang lo lắng mình sẽ bị người nhà của Cậu Tần làm liên lụy.