Những người tại đây, đều chết lặng.
Bọn họ không thể quyết định được chuyện này, chỉ có thể nhanh chóng đi báo cho Nhất Nhiễm.
Trong vòng mười phút, Nhất Nhiễm vội vàng nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cổ tay của Vân Mạc Dung: “Vân Nặc, em không thể trốn được nữa, lời nói dối này sẽ bị vạch trần đấy!”
Vân Mạc Dung để cho Nhất Nhiễm nắm lấy cổ tay mình, hoàn toàn không hề phản kháng, chỉ nói: “Có thai hay không, anh cho người kiểm tra một chút thì không phải sẽ biết rồi sao?”
Mí mắt của Nhất Nhiễm nháy liên tục.
Không thể giải thích, như có một điềm báo không lành.
Đây là khả năng linh cảm đặc biệt chỉ có ở đại cao tăng và các nhà chiêm tinh sư.
“Đưa cô ấy đi kiểm tra.” Nhất Nhiễm buông cánh tay của Vân Mạc Dung ra, đưa cô ấy đến bên bác sĩ, sắc mặt anh ta hơi trầm xuống: “Nếu như không mang thai, lập tức chuẩn bị tiêm thúc đẩy quá trình. Nếu như có thai rồi…”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhất Nhiễm.
Một câu nói của anh ta, có thể quyết định được đứa bé kia sống hay chết.
Vân Mạc Dung vẫn nhìn Nhất Nhiễm bằng ánh mắt sắc nhọn, ở bên trong phần lớn là ý nghĩ cùng ôm nhau chết chung.
Nếu như Nhất Nhiễm dám làm hại con của cô, hôm nay cho dù có chết, cô cũng sẽ không để anh ta đạt được ý đồ!
Nhất Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Nếu như mang thai rồi, vậy tịnh dưỡng cho tốt, nhất định không được để mẹ con bọn họ xảy ra chuyện gì không may.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Bao gồm cả Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung liếc nhìn Nhất Nhiễm chằm chằm, xoay người đi theo sau bác sĩ.
Nhất Nhiễm nhìn bóng lưng của Vân Mạc Dung, cười khổ một tiếng, thoáng đưa tay lên ôm lấy ngực.
“Anh Nhất Nhiễm.” Mấy người phụ trách chăm sóc anh ta lập tức đỡ lấy người: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Nhất Nhiễm phất phất tay: “Nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Nhất Nhiễm ngồi trên ghế sofa, nhìn cốc nước mà Vân Mạc Dung vừa nãy mới uống, tiện tay cầm lấy đưa lên môi, nhấp một ngụm.
Rất ngọt.
Vân Nặc à, em cho rằng tôi sẽ làm hại con của em, đúng không?
Nhưng em quên mất rồi sao?
Người bị ràng buộc dây dưa huyết thống không chỉ có em, còn có tôi nữa!
Sao tôi có thể nhẫn tâm làm hại em chứ?
Em cứ luôn không tin tôi như thế sao?
Cũng đúng, tôi lập kế sách trên người con của em, em không tin tôi cũng là lẽ thường tình.
Vân Mạc Dung đã rất nhanh theo sau bác sĩ vào trong phòng tiến hành kiểm tra.
Không quá mấy phút đã xác định được tình trạng của cô ấy.
“Cô Vân, chúc mừng cô đã sắp làm mẹ rồi.” Vẻ mặt phức tạp của bác sĩ nhìn Vân Mạc Dung, nói: “Hơn nữa, còn là sinh đôi.”
Thoáng chốc, Vân Mạc Dung trợn tròn mắt: “Ông nói gì? Hai đứa?”