Cái gọi là tình yêu sét đánh chẳng qua chẳng qua chỉ là sự thu hút với vẻ bên ngoài.
Anh đã từng gặp qua rất nhiều, rất nhiều người phụ nữ đẹp.
Nhưng đến khi lần đầu tiên gặp Dư Khiết, anh mới nhận ra suy nghĩ của mình thật ngây thơ và buồn cười.
Trên đời này thật sự tồn tại tình yêu sét đánh và không phải vì vẻ ngoài của đối phương.
Mà chỉ vì khí chất của đối phương và bản thân cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với người kia.
Dư Khiết thật sự khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Ở bên cô, cho dù có bận rộn và mệt mỏi đến đâu, cho dù hai người không nói gì, chỉ im lặng ở cạnh nhau nhưng như vậy cũng đủ khiến cả hai cảm thấy thoải mái, thư giãn.
Cô thông minh và vô cùng nhạy bén, cô luôn có thể tìm ra vấn đề của anh và giải quyết chúng thậm chí trước cả khi anh phát hiện ra cảm xúc đó.
Người khác không thể đem lại cho anh cảm giác thoải mái này, sự khác biệt này không thể bị xóa nhòa bởi vẻ đẹp bên ngoài.
Không có gì lạ khi nhiều người nói rằng ban đầu hai người đến với nhau bằng vẻ bên ngoài nhưng đến về sau là bằng tính cách.
Đúng là khi gặp được tình yêu đích thực, ngoại hình trở thành thứ không quan trọng nhất.
Huống hồ Dư Khiết cũng không hề xấu xí.
Tống Sĩ Triết cứ suy nghĩ như vậy suốt cả quãng đường lái xe, trong lòng anh dâng lên rất nhiều suy nghĩ. Đúng là như người ta nói.
Chỉ cần gặp nhau một lần, đến tên của đứa bé là gì anh cũng đã nghĩ xong.
Trao nhau một ánh mắt và tình yêu kéo dài đến vạn năm, có lẽ mọi thứ chính là như vậy.
Sau khi ra khỏi thành phố, không bao lâu sau hai người đã đi vào địa phận của huyện.
Tống Sĩ Triết không quen với con đường này nên anh đi khá chậm.
Ứng dụng chỉ đường cũng từ từ chỉ hướng, giọng nói không nhanh không chậm cứ thế vang lên. Tống Sĩ Triết dù không quen đường nhưng anh cũng không đi sai.
Ngay sau khi đi qua địa phận huyện, chiếc xe tiến thẳng về phía núi.
Mọi người đều nói, đó là khu vực vùng núi nhưng đường được sửa lại rất đẹp.
Con đường quanh co uốn lượn, hàng hộ lan hai bên đường được làm rất cẩn thận.
Cũng có nhiều người đến đây du lịch, tiếng xe khách du lịch vang lên không ngớt.
Tống Sĩ Triết là một người ít khi lái xe đường núi, nhìn thấy cảnh tượng này anh không khỏi cảm thấy e sợ. Anh thấy đây như đang lấy tính mạng mình ra làm trò đùa vậy. Con đường núi quanh co như vậy mà họ cũng dám lái xe, đúng là lấy tính mạng ra làm trò đùa.
Dư Khiết không biết đã dậy từ lúc nào, có lẽ do đường núi khúc khuỷu khiến cô lắc lư qua lại và giật mình tỉnh giấc.
“Chúng ta tới đâu rồi?” Dư Khiết ngáp một cái rồi ngồi dậy, cô chỉnh lại chỗ ngồi rồi nhìn ra ngoài và bật cười: “Anh mới lái đến đây thôi sao? Anh tìm một chỗ dừng xe rồi để em lái cho. Lúc trước em đi qua chỗ này rồi nên quen đường.”
Tống Sĩ Triết cũng hơi mệt nên tìm một chỗ bằng phẳng bên vệ đường rồi dừng xe lại.
Dư Khiết không lên xe ngay, cô ra khỏi xe cử động chân tay đến khi hoàn toàn tỉnh táo rồi mới ngồi vào vị trí ghế lái.
Tống Sĩ Triết chỉnh lại chỗ ngồi của mình một chút. Nhìn thấy Dư Khiết vô cùng quen thuộc với con đường này nên tin chắc rằng đúng là trước đây cô đã từng đến đây.