Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1778


Bố Dư Khiết bí mật rời khỏi phòng đứng trên hành lang bên ngoài, do dự một lúc lâu cuối cùng ông cũng bấm điện thoại cho Dư Khiết: “Tiểu Khiết, là bố.”


“Bố, có chuyện gì ạ?” Không nghe ra được cảm xúc nào từ giọng nói của Dư Khiết.


“Cũng không có chuyện gì, bố chỉ muốn nói với con là ca phẫu thuật của Tiểu Nhạc đã thành công. Bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc tốt em con thì cuộc sống của Tiểu Nhạc sau này về cơ bản sẽ ổn. Tiểu Khiết, bố rất nhớ con.” Bố Dư Khiết nói: “Cảm ơn con.”


Dư Khiết hít sâu vào một hơi: “Không có gì, con thường xuyên làm từ thiện, gặp phải người khác gặp khó khăn con vẫn cũng sẽ giúp đỡ. Không có gì đâu.”


“Bố hiểu con nói như vậy là để trong lòng dễ chịu hơn. Dù sao bố cũng cảm ơn con.” Bố của Dư Khiết trầm giọng nói: “Những năm này mỗi ngày bố đều phải chịu áp lực vô cùng lớn, luôn cảm thấy sắp không chống đỡ nổi. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc. Bố thực sự rất hạnh phúc.”


Nói một hồi thì trong giọng nói của người đàn ông tuổi đã không còn trẻ lại mang theo tiếng khóc.


“Năm đó Tiểu Nhạc vừa ra sinh ra đã được bác sĩ kết cho một cái án tử, nếu không chữa trị thì sợ là sống không được bao nhiêu năm. Lúc ấy trong lòng bố thật sự rất khó chịu. Nhưng thằng bé còn nhỏ quá, nó chưa biết gì cả, không nên bắt nó phải gánh chịu nỗi đau thay cho bố. Bố biết con hận bố, nhưng bố cũng không còn cách nào khác. Bố cũng biết bố làm như vậy là không đúng, là bố bất công, khiến cho con xa cách với bố. Nhưng bố thực sự không còn biện pháp nào khác! Nếu bố chăm lo cho con thì Tiểu Nhạc sẽ không sống nổi nữa.” Bố Dư Khiết cuối cùng cũng bật khóc ra tiếng, ông vừa khóc vừa nói.


Áp lực của ông quá lớn.


Mỗi ngày đều mang trên lưng nỗi lo về cái chết của thằng bé.


Ông thật sự là chưa già thì đã yếu.


Khi Dư Khiết lắng nghe mũi cô cũng trở nên chua xót.


“Bố biết mình ích kỷ, cho nên sau đó dù có khó khăn khổ sở thế nào bố cũng không đến tìm con. Dù bây giờ bố biết con đã có điều kiện, có nhiều tiền, có bản lĩnh nhưng bố cũng không có mặt mũi để tìm con! Con cũng là con của bố, nhưng bố lại vì một đứa con khác mà bỏ bê con…”


“Đủ rồi, bố đừng nói nữa!” Dư Khiết ngắt lời ông: “Con đã nói rồi, con đã qua cái tuổi cần đến tình thương của bố rồi.”


Bố Dư Khiết bắt đầu khóc nức nở trên điện thoai.


Dư Khiết ngước mắt lên không để cho nước mắt mình rơi xuống.


“Bố, con không hận bố.” Dư Khiết nghẹn ngào nói.


Bố Dư Khiết sửng sốt, hiển nhiên là ông không tin.


“Mười tám năm qua bố đã cho con đủ tình thương của người bố”. Dư Khiết nói: “Cảm ơn bố đã yêu thương con suốt mười tám năm. Cảm ơn bố đã nuôi nấng con. Cảm ơn bố đã không vứt bỏ con vào lúc con cần tình thương của người bố nhất.”


Bố Dư Khiết càng khóc dữ dội hơn: “Tiểu Khiết, là bố không tốt, là bố có lỗi với con, bố biết bố sai rồi! Tiểu Khiết, bố đã bằng này tuổi rồi, cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, con tha thứ cho bố được không? Con có biết không, khoảnh khắc Tiểu Nhạc được đẩy vào phòng mổ, trái tim bố như bị treo lơ lửng. Nếu Tiểu Nhạc không thể qua khỏi thì bố thậm chí không còn một đứa con nào nữa. Bố đã mất đi con gái, bố không muốn lại mất thêm một đứa con trai nữa. Hu hu hu…”


“Không phải em ấy đã tốt rồi sao? Bố khóc làm gì.” Dư Khiết nói như vậy, nhưng nước mắt cô cũng không thể ngăn được: “Gia đình ba người của bố sẽ không sao đâu. Tin con đi, ba người nhất định sẽ sống tốt.”


“Tiểu Khiết, sau này bố còn có thể gặp lại con không?” Bố Dư Khiết nghẹn ngào hỏi: “Khi bố nhớ con có thể đến gặp con chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK