Dư Khiết do dự một chút nói: “Vậy được rồi.”
Tống Sĩ Triết có chết cũng không nghĩ đến, anh vừa mới hờn dỗi đi ra nước ngoài công tác, Dư Khiết đã được mẹ mời về nhà làm khách.
Vậy địa khái chính là… cái duyên của số phận.
Dư Khiết nói thế nào cũng không cho bà Tống tính tiền, chính mình lên tính tiền, sau đó đem những vật nặng bỏ lên xe của mình, lúc này mới lái xe cùng bà Tống đi vào trong nhà.
Nhà của bà Tống, cách nhà của Dư Kiết không xa, nhưng giữa họ có một cây cầu vượt, muốn đi vòng qua, nghiêm khắc tính toàn thì quả thật cũng không tính là gần.
Tuy nhiên cũng may hiện tại hai người đang rất là rảnh, cho nên cũng không có quan tâm đến thời gian.
Đi vào nhà, Dư Khiết lập tức thay giày, thể hiện chinhs mình muốn giúp một tay.
Bà Tống cũng không khách khí với cô, hai người đứng dưới phòng bếp, cười cười nói nói làm vài món thức ăn.
Dưới sự giúp đỡ của giúp việc, món ăn đã được bày lên bàn.
Dư Khiết nhìn xung quanh nói: “Phòng lớn như vậy bình thường chỉ một mình bà sao?”
“Đúng vậy, hai cha con bọn họ đều rất bận.” Bà Tống nói: “Bây giờ tôi cũng đã về hưu, một tháng cũng có vài ngày đi trường học để giảng bài. Phần lớn thời gian là ở nhà đọc sách, vẽ tranh, nghe một chút nhạc, ngắm hoa.”
Dư Khiết xuất phát từ lễ phép cũng không hỏi tình huống của những người khác nhà họ Tống.
Dù sao không phải cùng một công ty, như vậy không quá lễ phép.
Sau đó Dư Khiết mới cho qua sự thật thế này.
Bữa cơm này, bà Tống cùng Dư Khiết vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí rất tốt.
Bà Tống nhìn Dư Khiết nói: “Bây giờ Dư Khiết đã thành tâm phúc bên người tổng giám đốc Mặc, chắc hẳn cũng có không ít bà mối bước qua cửa nhà cô rồi đúng không?”
Dư Khiết lập tức nói: “Đâu có? Không hề có. Đại khái là bọn họ thấy tôi cao không thể chạm được, cho nên sẽ chắc sẽ không dám nói với tôi đâu?”
Bà Tống bị Dư Khiết chọc cười nói: “Cái bộ dạng tự tin này của cô đúng là giống con trai tôi không có sai được. Đứa con trai kia của tôi năm nay đã 35 tuổi, thế nhưng không hề gấp gáp, nói cái gì mà không tìm thấy chân ái đời này không kết hôn. Ay da, người trẻ tuổi bây giờ, không thể nói trước, không thể nói trước.
Dư Khiết vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là trong lòng của công tử có người, kết hôn là chuyện lớn, đương nhiên không thể qua loa được. Tôi cảm thấy bà được thoải mái, buông lỏng tinh thần là tốt rồi,, duyên phận đã đến, sớm muộn gì anh ấy cũng đem về cho bà một đứa con dâu mà bà hài lòng.”
Bà Tống nhìn Dư Khiết càng nhìn càng hài lòng.
Trong lòng tự nhủ, nếu cô làm con dâu của tôi, nhất định tôi sẽ rất hài lòng.
Chỉ đáng tiếc con trai nhà mình có vẻ thích thú.
Mà trợ lý Dư sợ là cũng chướng mắt con trai nhà mình.
Mặc dù mình luôn kiêu ngạo vì con trai của mình, nhưng nếu muốn so sánh với Dư Khiết mà nói, vậy thì thật là không thể so được.
Chỉ vì sự vội vàng ngoan cường tính tình lại bốc đồng cố gắng kinh doanh này, con trai nhà mình vẫn không thể theo kịp.
Đáng tiếc, đáng tiếc.