Cố Hề Hề mở hộp đồ ăn ra, đổ ra chén rồi đưa cho Nhất Nhiễm nói:
“Hôm nay chị của tôi có chút chuyện nên không có thời gian qua đây. Tôi đành xung phong đảm nhận việc mang cơm tới đây cho anh. Đây là bữa cơm do chính nhà họ Vân đích thân làm đó, bên ngoài không mua được đâu, rất bổ cho cơ thể anh.”
Đôi mắt Nhất Nhiễm hơi động đậy: “Hôm nay cô ấy có việc sao?”
“Đúng vậy, chồng chị tôi quay trở lại rồi.” Vợ chồng bọn họ mới đám cưới cách đây không lâu nên mấy việc vặt này giao cho tôi là được.”
Khuôn mặt tươi cười trên mặt Nhất Nhiễm dần cứng đờ, ánh mắt anh ta không được tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Thật không? Thực sự không cần phiền phức vậy đâu, để tôi cho người đi lấy được rồi.”
“Cũng được.” Cố Hề Hề gật đầu: “Gần đây công việc tôi hơi nhiều, vậy anh nhờ người giúp việc đúng giờ cứ đến nhà họ Doãn lấy đi nhé.”
Nhất Nhiễm: “…”
Cố Hề Hề thật sự rất vội, không phải là cô cố tìm cớ.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại Cố Hề Hề vang lên: “Cái gì? Lại có cuộc họp rồi sao? Được rồi, tôi lập tức trở về.”
Cúp máy xong, Cố Hề Hề nói với Nhất Nhiễm: “Anh cũng nghe rồi đó, tôi không ở đây lâu được, ăn xong thì đưa cho người giúp việc rồi lần sau tôi mang về cho nhé. Tôi đi trước! Xin chào!”
Nhất Nhiễm trơ mắt nhìn Cố Hề Hề vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, trong lòng anh ta cảm thấy áp lực hẳn.
Vân Mạc Dung không đến thăm, anh ta thực sự không còn vui nữa.
Anh ta đang làm sao vậy?
Rõ ràng anh ta chỉ muốn lợi dụng hai chị em họ để có một đứa con, nhưng tại sao khi nghe Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải bên nhau lại cảm thấy không vui?
Có phải anh ta bị điên rồi sao?
Không, chắc là do bệnh thôi!
Thế mà anh ta lại bực bội vì chuyện Vân Mạc Dung và Tưởng Dật hải bên nhau?
Nhất Nhiễm nhìn bàn đồ ăn mà anh ta lại không có hứng ăn.
Mà bỏ đi thì cũng không được.
Bữa cơm của nhà họ Vân không phải thứ muốn là có thể ăn.
Ở bên ngoài có ngàn vàng cũng không mua được!
Nhất Nhiễm giận dỗi mang đồ ăn lại, nhét một muỗng vào miệng.
Vừa nuốt xuống, ừm, ngon thật, anh ta lại ăn thêm một muỗng nữa, ăn, lại một muỗng nữa!
Hôm nay, Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải chưa đến công ty nên thoải mái bên nhau ở nhà.
Tưởng Dật Hải lột được quả nho, đưa vào miệng Vân Mạc Dung, chờ cô ấy ăn xong rồi lột thêm một quả khác cho cô ấy nữa.
“Mạc Dung?” Tưởng Dật Hải mở miệng.
“Ừ?” Vân Mạc Dung đang ăn nho, thuận miệng trả lời: “Sao vậy?”
“Chúng ta sinh một đứa con đi.” Tưởng Dật Hải nhẹ giọng.
Đang ăn bình thường Vân Mạc Dung lập tức ngừng nhai, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao tự nhiên anh muốn có con?”
“Tuy rằng anh thật sự rất trân trọng thời gian hai đứa bên nhau nhưng nếu có một cô công chúa nhỏ thì anh nhất định sẽ yêu thương cả hai mẹ con hơn.” Tưởng Dật Hải nói tiếp: