Hai người đều ăn mặc đẹp, khí chất tuyệt vời.
Vì vậy, hai người vừa xuất hiện trên con phố đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Wa, mẹ mình luôn hỏi mình rằng thế nào mới được xem là trai tài gái sắc, hôm nay mình đã thật sự được thấy rồi.” Một cô gái nhỏ đứng ở một bên, không nhịn được nói với bạn học của mình: “Các cậu xem đi, hai người họ thật xứng đôi!”
“Đúng vậy đúng vậy, thật khí chất! Bọn họ xứng đôi quá đi!”
“Mình cũng thấy rất xứng đôi! Có điều, bọn cậu có phát hiện ra, ánh mắt anh ấy nhìn chị gái kia đều ngập tràn cưng chiều! Các cậu nói xem, có phải anh ấy thật sự thích chị gái xinh đẹp đó không?”
“Nhất định rồi! Anh mình từng nó, con trai sẽ chỉ dịu dàng như vậy trước người con gái họ thích thôi. Vì vậy anh mình cứ hay bắt nạt mình, sau này mình sẽ mách tội với chị dâu!”
“Wow, họ cũng xếp hàng để đến ăn, đi, đi, chúng ta cũng đi, xem họ!”
Một nhóm các cô gái hi hi ha ha đi đến và xếp hàng theo họ.
Tống Sĩ Triết lần đầu đến những nơi như thế này, mặc dù có chút không quen, nhưng vẫn nhanh chóng thích nghi được.
Bởi vì Dư Khiết quả thực quá biết chăm sóc người khác.
Cô ung dung thản nhiên ngăn cách những người khác với Tống Sĩ Triết, không để Tống Sĩ Triết có cảm giác bị xúc phạm.
Cô luôn giành thanh toán, nhưng thi thoảng cũng sẽ nhường cho Tống Sĩ Triết, không để anh bị mất mặt.
Nếu cô thấy Tống Sĩ Triết thích ăn gì, cô sẽ mua thêm một phần, sau đó đợi anh ăn xong, lại đặt nó vào tay anh.
Tống Sĩ Triết cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh Dư Khiết.
Chẳng trách rất nhiều người đều khen cô không ngớt.
Có lẽ đây là kỹ năng cô đã trau dồi được trong những năm khó khăn?
Tống Sĩ Triết cẩn thận nghĩ, lại thấy có chút đau lòng.
Hai người lấy một phần ruột bò, một phần mao huyết vượng, sau đó cũng giống như người khác, vừa đi vừa ăn, vừa thưởng thức vừa ngắm cảnh.
Có người đang quay video, có người đang hát bên đường, có người đang bán đồ chơi bên đường, cũng có người đang trượt ván.
Tuy rằng là nửa đêm, nhưng ở đây rất náo nhiệt, khiến tinh thần người ta cũng dồi dào.
Con phố này rất dài, hai người cũng không thể cứ mãi đi.
Cũng đã đi được khá nhiều, hai người quyết định quay trở lại.
Trở về chỗ đỗ xe, Tống Sĩ Triết mỉm cười nói: “Đây là bữa ăn đêm độc đáo nhất mà tôi từng ăn. Lần tới, tôi sẽ mời cô ăn đêm theo một phong cách khác.”
“Được.” Dư Khiết lên xe, thắt dây an toàn, nói tạm biệt rồi rời đi.
Tống Sĩ Triết trước tiên mở miệng nói: “Tôi tiễn cô về, muộn quá rồi, không an toàn. Tuy rằng tôi biết cô rất kiên cường, cũng rất tự tin. Nhưng thân là đàn ông, nếu không đích thân đưa người phụ nữ đi cùng mình về nhà, tôi sợ về nhà sẽ sẽ bị mẹ mình đánh gãy chân mất. Vì vậy, có thể mong cô Dư Khiết, vất vả một chút, nể mặt tôi đừng để tôi trở về bị mẹ mình đánh gãy chân?”
Dư Khiết bị chọc cười: “Bà Tống đâu có lợi hại đến vậy?”
“Bà ấy chỉ lợi hại như vậy với một mình tôi thôi.” Tống Sĩ Triết quay người rồi lên xe của mình: “Tôi sẽ lên sau xe cô.”