Dám đến trước mặt anh ta nói ra những lời như vậy?
Những người khác có cho tiền cũng không dám.
Mặc Tử Hân vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy cháu xem trọng ai?”
Lý Tư không hiểu ánh mắt của Mặc Tử Hân, lấy hết can đảm nói: “Em thấy Khúc Tranh Minh là người tốt. Em nghĩ anh ấy là một người rất đơn giản, rất khiêm tốn và biết nghe lời.”
Khiêm tốn? Nghe lời?
Chắc chắn không?
Khiêm tốn mục đích cũng chính là dời sự chú ý đi.
Nghe lời là muốn tạo điểm nhấn trong lòng người khác.
Nếu anh ta thật sựu khiêm tốn, nghe lời, thì đã không quay lại nhà họ Khúc.
Dù là con ngoài giá thú, thì số của cải mà nhà họ Khúc cho cũng đủ để anh ta sống mà không phải lo lắng gì.
Vẫn là muốn nhiều hơn thế sao? Do đó mới trở lại?
Mặc Tử Hân không trả lời, mà là nói với Lý Tư: “Đã muộn, cháu đi nghỉ ngơi đi.”
“Anh Tử Hân, em…” Lý Tư còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mặc Tử Hân, cô ta đột nhiên thay đổi liền nói: “Vậy em đi nghỉ trước, ngủ ngon.”
“Ừ.” Mặc Tử Hân gật đầu, quay đàu tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, một lúc sau, Mộ Tử Hân nói với trợ lý: “Đi liên hệ với người phụ trách của Cố Hề Hề. một khi trời sáng, các vị khách quý sẽ được thả ra. Bảo Cố Hề Hề chuẩn bị đón các vị khách quý.”
Trợ lý mỉm cười gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ liên hệ ngay.”
Trợ lý nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng, bước chân vội vàng.
Phong cách của tổng giám đốc luôn là như vậy, chỉ cần đó là thứ có thể mang lại lợi ích cho Cố Hề Hề, tổng giám đốc vẫn luôn chấp nhận.
Nhưng lần này, là một đôi bên cùng có lợi.
Không chỉ nhà họ Vân nhận được sự ủng hộ mà nhà họ Mặc cũng có thể có được điều đó.
Đôi bên cùng có lợi vậy là đủ.
Quả nhiên, bên phía Cố Hề Hề sau khi nhận được thông tin, các phòng khách liền được dọn dẹp sạch sẽ, sẵn sàng chào đón những khác quý được thả ra.
Sau khi Mặc Tử Hân an bài mọi chuyện ổn thỏa, anh ta đứng dậy trở về phòng để nghỉ ngơi.
Trang viên nhà họ Doãn và nhà họ Mặc yên tĩnh lại, chỉ có một số người đang tuần tra bảo vệ.
Trang viên nhà họ Khúc trên đỉnh đồi vẫn rất sôi động lạ kỳ.
Đương nhiên đâu chỉ có nhà họ nhà họ Khúc náo động, ngoài ra còn có các khách mời bị nhốt cũng đã thấm mệt đồng thời không còn quần áo để thay hay nói chuyện với nhau.
Vẻ mặt của mọi người hiện lên đầy sự tuyệt vọng.
Họ cũng không biết khi nào người nhà mới phát hiện ra bản thân mất tích, cũng như khi nào mới biết họ ở đây.
Thậm chí, họ cũng không biết bản thân khi nào sẽ trở thành nạn nhân của những xung đột của anh em khà họ Khúc.
Cậu hai của nhà nhà họ Khúc có thể mời lính đánh thuê bao vây bố mình, nhất định không phải dạng vừa.