Mặt Âu Dương Đình đầy mờ mịt, trên mặt còn mang theo nước mắt: “Anh ấy là ai?”
“Đây là người không ai trêu chọc nổi đâu.” Ổng chủ tiệm thịt nướng nhìn tấm danh thiếp nạm vàng hoa văn tinh xảo trong tay, chi phí của tấm danh thiếp này không dưới bốn trăm nghìn ấy chứ?
Người có thể sử dụng tấm danh thiếp như thế này thì sao lại là người bình thường được?
Chẳng qua cô nhóc này bị nhan sắc đẹp mắt của đối phương mê hoặc mà không nhìn rõ chênh lệch.
Bên kia, Tiểu Vương vẫn còn đang buồn phiền.
Cô đang tức giận.
Tại sao lại không kiên nhẫn chạy đi tìm Tiểu A chứ?
Rõ ràng chỉ là muốn đi dạo lung tung thôi, rốt cuộc chẳng biết tại làm sao mà lại vô tình đi đến trước cửa một tiệm thịt nướng, sau đấy vừa liếc mắt đã thấy Tiểu A bị một nhóm người xúm lại tấn công.
Khi ấy đầu óc cô bỗng dưng trống hoác, chẳng nhận thức được mình đã xông lên từ lúc nào.
Đến lúc tỉnh hồn rồi thì trận ẩu đả này cũng đã đến hồi kết thúc.
Thật sự thì cục tức hãy còn nghèn nghẹn trong lồng ngực lắm, mặc dù chẳng hiểu được tại sao mình lại tức giận nữa.
Nhưng mà khi nghe thấy Tiểu A đứng trước mặt bao nhiêu người từ chối Âu Dương Đình rồi lập tức dõng dạc tuyên bố với toàn thế giới rằng mình mới là bạn gái của anh ấy, tại sao cô lại cảm thấy vui vẻ đến thế cơ chứ?
Điên rồi, điên rồi. Điên quá rồi.
Mình đúng là bị điên thật mà.
Làm thế nào đây?
Thôi thì, lập tức đánh bài chuồn thần tốc vậy.
Chứ nếu không làm sao để giải thích cho Tiểu A lý do mình lại có mặt ở đây bây giờ?
Cũng không thể nói là vì mình ghen quá nên mới muốn chạy đến đây xem thử có chuyện gì đấy chứ?
Không được, không thể được. Tuyệt đối không thể nói kiểu đó, tuyệt đối không!
Không ấy, mình nói là mình tình cờ dạo ngang qua thôi?
Nhưng mà anh ấy sẽ tin à?
Ngay khi Tiểu Vương hẵng còn suy nghĩ lung tung trên trời dưới đất, Tiểu A đã nhanh chóng đi đến chỗ cô ấy đang đứng, khi Tiểu Vương vẫn còn chưa lấy lại tinh thần đã cầm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Anh…”
Tiểu Vương hoảng hồn, muốn tránh khỏi bàn tay của Tiểu A. Vẫn còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Tiểu A thở dài thườn thượt:
“Vẫn còn giận à? Anh không ăn dù chỉ một miếng, chỉ uống đúng hai hớp nước thôi đó. Với cả anh cũng đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, rằng anh và cô ấy không thể đến với nhau đâu.”
Tiểu Vương vẫn còn đang giả vờ lạnh lùng tỉnh táo:
“Liên quan gì đến em, em để ý mấy chuyện này để làm gì.”
“Thật à?”
Tiểu A cười như có như không, nhìn Tiểu Vương:
“Thật sự không để ý để làm gì luôn đấy?”
“Tất nhiên là thật rồi. Nếu không, nếu không thì sao hả?”