Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na mang theo đoàn đội của mình cùng Lâm Phong ăn mặc thoải mái đi thẳng tới địa điểm.
Vệ sĩ: “…”
Nhân viên công tác: “…”
Đám nhân viên: “…”
Nhìn xem nhìn xem, đây là chênh lệch nha!
Học xong chưa? Nhớ ghi chú đây mới là trọng điểm nha.
Thân là đàn ông thì nhất định phải có mắt nha.
Nếu không sẽ không có người phụ nữ nào thích đâu.
Cố Hề Hề nghẹn họng vỗ vai Mộc Nhược Na, sau đó tươi cười lên xe.
Lâm Phong cực kì săn sóc mở cửa xe cho Mộc Nhược xác định cô đã thắt đai an toàn xong mới yên tâm ngồi bên người cô, cầm di động chụp phong cảnh. Hiện tại bọn họ mới chỉ ở bên ngoài, chưa chính thức bước vào bên trong nhưng phong cảnh đã đẹp lắm rồi.
Không khí trong lành, nhiệt độ ấm áp, quả thật thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn.
Nhất là ở thời điểm mùa nóng này.
Phía bên mời thầu chọn nơi này làm địa điểm tổ chức đấu thầu cũng thật có lòng.
Bởi vì quân số không ít cho nên cần hơn 10 chiếc xe đưa đón mới có thể đưa họ tới cửa khu du lịch.
Xe đưa đón không thể vào bên trong, nhưng đây đều là khách quý cho nên được ưu tiên mở cửa cho phép xe đưa bọn họ trực tiếp đi vào. Người lái xe vừa lái xe vừa giới thiệu: “Kiến trúc nơi này của chúng tôi đều là kiến trúc có từ thời Minh – Thanh, có một ít kiến trúc sau này được sửa chữa, có một ít là mô phỏng kiến trúc cũ. Mấy chỗ này mọi người đừng để ý, muốn tham quan thì đi về khu phía Bắc, nơi đó thật sự rất cổ kính, chưa từng sửa chữa. Khu phía Nam đều là khách sạn và biệt thự độc lập, nghỉ phép thì được nhưng ở lâu thì không tiện, tiêu dùng nơi này rất đắt đỏ…”
Mọi người ngồi trên xe cùng nhau nở nụ cười.
Bà chủ nhà bọn họ thiếu gì chứ không thiếu tiền.
Cố Hề Hề cũng không cắt lời tài xế mà mỉm cười lắng nghe.
Lâm Phong nghe vậy mới nghiêng người nói với Mộc Nhược Na: “Chờ tôi có tiền sẽ mua một biệt thự ở nơi này, thi thoảng sẽ tới ở.”
Mộc Nhược Na vừa định nói muốn mua thì mua nhưng lời đến bên miệng thì lập tức nuốt xuống.
Cô thiếu chút nữa thì quên Lâm Phong vừa mới nổi tiếng, có lẽ trong tay chỉ có mấy ngàn vạn, mua biệt thự thì thật không đủ tiền.
Đi chừng ba mươi phút rốt cuộc cũng tới nơi – khách sạn Lai Văn Tư Đốn ở làng du lịch.
Xe dừng lại, nhân viên khách sạn đã chờ ở cửa, bọn họ chào hỏi Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na sau đó hỗ trợ xách hành lý về phòng.
Bởi vì phòng của bọn họ đã đặt xong.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na mỗi người ở một phòng, Lâm Phong một phòng, những người khác là hai người một phòng.
Phòng của của Lâm Phong ở bên cạnh phòng Mộc Nhược Na mà phòng của Cố Hề Hề lại ở đối diện phòng của hai người bọn họ.
Ừ, đúng vậy, chính là hình tam giác.