Cô có thể cảm giác cửa phòng mình bị mở ra, nhưng đối phương không đi vào mà chỉ dừng chân ở cửa trong chốc lát rồi đóng cửa rời đi.
Cố Hề Hề cũng không biết trong lòng có tư vị gì, cảm thấy vắng vẻ.. Rất khó chịu! Nhưng lại không nói được tại sao lại khó chịu!
Hoặc là nói, đó là cảm giác mất mát vì không giống như mong đợi?
Cố Hề Hề rất nhanh tỉnh táo lại.
Mất mát? Tại sao phải mất mát? Mong đợi? Tại sao phải mong đợi? Cô nhất thời không còn buồn ngủ.
Thanh âm cửa thư phòng bên cạnh mở rồi lại đóng, tiếng động này đâm đến đáy lòng Cố Hề Hề.
Anh quả nhiên..
Cố Hề Hề vô lực cười một tiếng. Lúc này, rốt cuộc có thể chết tâm rồi chứ?
Sau khi Doãn Tư Thần vào thư phòng, nhanh chóng mở máy tính. Điện thoại Tiểu A rất nhanh gọi đến: “Tổng giám đốc, tôi đã gửi tài liệu ngài cần.”
“Được, tôi biết rồi!” Doãn Tư Thần cúp điện thoại, liền tìm được email Tiểu A gửi đến.
Vừa xem nội dung, Doãn Tư Thần liền ngẩn người. Ngón tay anh chạm vào hình ảnh trên màn hình, lầm bầm: “Sao có thể? Sao hai người lại giống nhau như đúc?”
Tấm ảnh hiện lên trên màn hình vi tính Doãn Tư Thần chính là tài liệu Tiểu A thu thập được.
Lâm Tiểu Nhã chỉ nói ngắn gọn, anh đã nhạy bén phát giác cái gì, ngay sau đó cho Tiểu A lập tức điều tra Mặc Tử Hân.
Tiểu A điều tra ngoài ý muốn phát hiện, Mặc Tử Hân có một vị hôn thê đã qua đời, giống Cố Hề Hề như đúc!
Phát hiện này làm Tiểu A giật mình, còn tưởng là mình hoa mắt nên đã thuận tay điều tra vị hôn thê Mặc Tử Hân.
Cô ấy Vân Nặc, cùng tuổi với Cố Hề Hề. Vân Nặc là đại tiểu thư Vân gia, từ nhỏ yếu ớt dễ mắc bệnh. Hai năm trước định kết hôn với Mặc Tử Hân nhưng đã qua đời vì sức khỏe suy yếu, mất vào năm hai mươi mốt tuổi.
Vân Nặc qua đời để lại nỗi đau khôn nguôi, Vân gia vì vậy cũng thu hồi sản nghiệp, di chuyển đến một thành phố xa xôi sinh sống.
Thời điểm Doãn Tư Thần thấy báo cáo này, cũng không nhịn có phần ngưỡng mộ.
Vân Nặc dù ngũ quan giống Cố Hề Hề như khuôn đúc, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Rất thanh khiết thuần chân!
Mặc dù sinh mệnh cô ấy chỉ dừng lại ở tuổi hai mươi mốt, nhưng trong tay đã có không ít giải thưởng lớn trên thế giới. Cô ấy là họa sĩ, thậm chí có tác phẩm ở nước ngoài bán được hơn mười triệu đô la.
Cô ấy tinh thông tám ngôn ngữ, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú không gì không thể! Khó trách thời đại học được chọn là nữ thần có một không hai!
Nếu so sánh với Vân Nặc thì Cố Hề Hề Hề chỉ như một cô vịt xấu xí..
Mặc Tử Hân tiếp cận Cố Hề Hề quả nhiên là có mục đích khác. Doãn Tư Thần nheo mắt, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn.
Nha đầu ngu ngốc.. Em có biết mục đích của Mặc Tử Hân không?
Mặc Tử Hân có thể vì ngoại hình Cố Hề Hề giống Vân Nặc nên có ý gì với cô không? Chuột đồng nhỏ luôn ngốc nghếch như thế, khiến anh vẫn lo lắng cho cô.
Vừa nghĩ đến hình ảnh hai người họ bên nhau, lửa giận trong tim Doãn Tư Thần không nhịn được mà bừng lên.
Anh đã điều tra Mặc Tử Hân, trong hai năm sau khi Vân Nặc qua đời, cuộc sống của anh ta sạch sẽ đến đáng sợ.. Mà hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện ở thành phố N.
Là trùng hợp sao?
Sáng hôm sau, Cố Hề Hề mơ mơ màng màng tỉnh lại, cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn, đã hơn tám giờ!
Cố Hề Hề vội vàng ngồi dậy, hôm nay cô muốn đến công ty làm việc. Quãng thời gian trước coi như là nghỉ phép, hiện tại cô trở lại, dĩ nhiên là phải tiếp tục công việc.
Mặc dù mẹ đã hoàn toàn thoát khỏi Cố gia, nhưng nhiều năm như vậy mẹ không giữ cho bản thân một đồng tiền dưỡng lão nào.
Còn cô sớm muộn cũng rời khỏi Doãn gia!
Rời khỏi Doãn gia, cũng đồng nghĩa với việc cô không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Doãn thị nữa! Cho nên lúc còn có thể đi làm thì phải kiếm thật nhiều tiền mới được.
Cố Hề Hề nhanh chóng thức dậy, tắm rửa.
Nữ giúp việc nghe động tĩnh trong phòng, gõ cửa đi vào hỏi Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, hôm nay cô phải đi đâu sao?”
“Chuẩn bị cho tôi đồ làm việc, tôi phải đến công ty!” Cố Hề Hề hỏi: “Doãn Tư Thần.. đâu?”
Lời nói Cố Hề Hề ngập ngừng một chút, rõ ràng cô không tự nhiên.
Tối qua cả đêm Doãn Tư Thần không về phòng. Xem ra anh định dùng cách này để cho mình thấy rõ vị trí của bản thân.
Mình cũng không vì được cưng chiều mà kiêu ngạo, nên biết thân phận lui về vị trí vốn có của mình. Nếu cần tiền, mình sẽ tự hai tay mình kiếm ra!
“Tổng giám đốc đã đến công ty.” Nữ giúp việc nói: “Thiếu phu nhân, cô không nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
“Không cần!” Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy quần áo nữ giúp việc đã chuẩn bị, liền thay đồ.
Cô nhẹ nhàng vuốt bụng, vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng vì mang thai mà phần bụng có vẻ mềm hơn rất nhiều, xem ra không bao lâu nữa thì sẽ lộ bụng.
Cố Hề Hề ăn sáng xong, tài xế chở cô đến công ty. Trở lại công ty lần này, Cố Hề Hề cảm thấy có gì đó khác biệt.
Các nhân viên biết quan hệ của cô và Doãn Tư Thần đều làm ở tổng bộ tập đoàn tại thành phố S, hẳn chi nhánh ở thành phố N sẽ không biết?
Cố Hề Hề nghĩ vậy thấp thỏm vào công ty, trực tiếp nhấn thang máy chuẩn bị lên lầu.
“Hề Hề!” Thang máy còn chưa mở ra, có người sau lưng gọi cô.
Cố Hề Hề quay đầu liền thấy Mộc Nhược Na. Từ lần tạm biệt trước hai người vẫn chưa gặp lại.
“Nhược Na?” Cố Hề Hề hỏi: “Tại sao cô cũng đến đây?”
Mộc Nhược Na vuốt mái tóc trả lời: “Lão đại của tôi kêu tôi đến đây.”
“Lão đại của cô?” Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi: “Không phải lão đại của cô và Tư Thần đã ký hợp đồng rồi sao?”
“Đúng vậy!” Mộc Nhược Na than thở: “Lần này tôi đến xem thôi. Này, đừng nói với tôi là cô vẫn chưa biết Mặc Tử Hân của tập đoàn Mặc thị đã đến?”
Thấy Cố Hề Hề mặt đầy mờ mịt, Mộc Nhược Na bất đắc dĩ tròn mắt, rồi lại nói: “Được rồi, hiện tại cô căn bản không cần lo chuyện của công ty, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà được chăm nuôi thôi!”
Hai người bọn họ dù ban đầu gặp nhau có chút khó chịu, nhưng sau này qua vài vụ việc lại trở nên thân thiết gần gũi.
“Đã lâu tôi không đến công ty do thời gian trước nghỉ phép về quê.” Cố Hề Hề giải thích một chút, ngay sau đó hỏi ngược lại: “Mặc Tử Hân đến Doãn thị làm gì?”
Mộc Nhược Na là phó tổng của công ty Ody, cô ta chắc chắn biết chút chuyện.
“Hình như là bàn chuyện hợp tác với Doãn thị!” Mộc Nhược Na thấp giọng hỏi: “Cô có biết lai lịch tập đoàn Mặc thị này không?”
Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu.
Hai người cùng nhau bước vào thang máy trò chuyện, hai thư ký riêng đi theo bên cạnh.
Mộc Nhược Na thản nhiên nói: “Mặc thị sở dĩ phát triển nhanh như thế đương nhiên là nhờ đến vị anh tài Mặc Tử Hân này, một nguyên nhân khác là vì có người trong hệ thống chính trị nâng đỡ. Bây giờ cô hiểu chưa?”
Cố Hề Hề vẫn vẻ mặt mờ mịt.
Tập đoàn Doãn thị vẫn luôn tách biệt hệ thống chính trị, nghe nói đây là tổ huấn của Doãn gia.
Hiện tại muốn hợp tác với Mặc thị, không phải là đi ngược lại tổ huấn này sao?
Mộc Nhược Na tiếp tục nói: “Cha của Mặc Tử Hân đến nay vẫn đảm nhiệm vị trí rất quan trọng trong bộ máy chính trị, bây giờ cô hiểu chưa?”
“Không hiểu!” Cố Hề Hề vẫn vẻ mặt mờ mịt.
Mộc Nhược Na không nhịn được nhắm mắt: “Sao Doãn Tư Thần có thể có một cô vợ ngốc như vậy nhỉ? Được rồi, dù Mặc Tử Hân là một thương nhân độc lập chỉ hoạt động kinh doanh, nhưng thân phận địa vị của anh ta không chỉ định lượng bằng tiền mà còn bằng cả thế lực hậu thuẫn phía sau. Hợp tác với anh ta, người khác không chỉ coi trọng địa vị thương nhân, mà càng coi trọng vị thế chính trị của anh ta. Giờ cô hiểu chưa?”
Cố Hề Hề trong nháy mắt bừng tỉnh.
Có một lần cô và Doãn Tư Thần tán gẫu, từng nghe nói thật ra Doãn gia có quan hệ với hệ thống chính trị, tuy nhiên là hệ thống chính trị nước ngoài. Đây cũng là một nguyên nhân mà nhiều năm qua Doãn Tư Thần phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Chính là vì độ nhạy cảm của chính trị, cho nên Doãn gia và hệ thống chính trị trong nước luôn phân rõ ranh giới, quan hệ vô cùng trong sạch.
Cố Hề Hề đối với chuyện này thầm bày tỏ tán đồng. Đời trước của Doãn gia quả nhiên có tầm nhìn xa.
Nhưng nếu thế, tại sao bây giờ còn muốn hợp tác với Mặc gia? Mặc Tử Hân viếng thăm tận cửa là phúc hay họa?
Mộc Nhược Na cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Cố Hề Hề, thấp giọng nói: “Cũng vì nguyên nhân này tôi mới bị lão đại kéo đến xem náo nhiệt. Ngược lại tôi cũng tò mò, muốn xem hai đế vương tài chính đối đầu thì sẽ tranh hùng nảy lửa như thế nào!”
Thấy Mộc Nhược Na ý vị sâu xa cười một tiếng, trong lòng Cố Hề Hề lại có dự cảm xấu. Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy..
Thang máy đinh một tiếng, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng đi ra.
Thư ký của Doãn Tư Thần ở cửa thấy Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đến, lập tức hành lễ: “Thiếu phu nhân, Mộc tổng!”
“Không phải tôi nói rồi sao? Khi ở công ty thì gọi chức vị của tôi đi!” Cố Hề Hề cười khổ nói: “Hôm nay tôi đến làm việc, không phải đến làm thiếu phu nhân..”
“Dạ, thư ký trưởng!” Thư ký của Doãn Tư Thần nói: “Tổng giám đốc căn dặn khi hai vị đến lập tức vào phòng họp!”
Mộc Nhược Na trêu ghẹo cười: “Doãn Tư Thần thật khéo, lại đoán được chúng ta sẽ đến!”
Cố Hề Hề cười theo, không nói gì.
Hai người trực tiếp đi đến phòng họp. Gõ cửa, Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na bước vào phòng họp.
“Chào tổng giám đốc, Mặc tổng!” Cố Hề Hề êm ái mở miệng.
Mộc Nhược Na cũng gật đầu chào hỏi theo: “Chào hai vị!”
Mặc Tử Hân lễ phép đáp lại.
Tầm mắt Doãn Tư Thần rất nhanh rơi vào trên người Cố Hề Hề, nhưng anh nhanh chóng né tránh chuyển ánh mắt đi, nói với Mộc Nhược Na: “Mộc tổng cũng có hứng thú với chuyện này?”