Nhưng anh luôn giữ vững trái tim chân thành của mình, ngoại trừ lòng nhiệt tình mãi mãi không thay đổi với thí nghiệm của mình ra, có lẽ anh chỉ thủy chung với mình ( Nhược Na).
Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa từng từ bỏ, vẫn quyết tâm muốn sống đến khi đầu bạc răng long với mình.
Đã như vậy, mình cần gì phải kiên trì thay đổi anh ấy nữa?
Lúc ấy, thứ mình thích là tính chuyên chú và chuyên nhất của anh ấy còn gì?
Nhưng anh không để những thứ này ở trong lòng, mà chọn lựa công việc nghiên cứu sinh hóa mình thích nhất.
Mặc dù thứ anh nghiên cứu… e hemmm… có hơi phản cảm với con người, khó có thể nói thành lời, nhưng cũng không thể phủ nhận những báo cáo nghiên cứu của anh đều được đăng lên tạp chí khoa học hàng đầu thế giới.
Mặc dù tác phong làm việc của anh khó nói hết chỉ trong một lời, thế nhưng không ai có thể phủ nhận được tài năng của anh.
Người đàn ông như vậy… nếu đổi thành người bình thường, anh đã sớm không biết mình là ai rồi.
Con người… quả nhiên là rất dễ trở nên tham lam.
Lúc mới yêu, chỉ là muốn ôm.
Sau khi ôm rồi, lại muốn nắm tay.
Sau khi nắm tay, là muốn kiss.
Có càng nhiều, hy vọng xa vời cũng càng nhiều hơn.
Vì vậy, mình mới bắt đầu trở nên không cam lòng, bắt đầu trở nên tham lam, muốn có nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nữa, muốn Hirayama Jiro tặng lại mình nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Thậm chí, còn muốn thứ anh không cho được.
Kết quả thì sao, làm anh ấy không vui, mình cũng không vui.
Kết quả là cả hai đều không vui, sâu hơn nữa là suýt để người khác nhúng tay vào hôn nhân của mình.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là chuyện đáng sợ.
Mộc Nhược Na đang ngồi ôm gối suy nghĩ, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa: “Nhược Na, mình mang đồ ăn tới cho cậu này.”
Cửa phòng mở ra, Cố Hề Hề xách một túi đồ ăn lớn đi vào, đặt thẳng xuống trước mặt cô: “Này, đều là của cậu cả đấy. Hirayama bảo mình mang đến cho cậu, nói là chuyển theo đường hàng không từ Nhật Bản tới đây, phu nhân Hirayama đặc biệt xuống bếp làm cho cậu đấy.”
Cố Hề Hề ngồi xuống trước mặt Mộc Nhược Na, cẩn thận quan sát cô: “Cậu nghĩ thông suốt rồi?”
Mộc Nhược Na mở túi ra, vừa ăn vừa nói: “Các cậu đều đã khuyên như vậy rồi, nếu mình còn không nghĩ ra nữa, mình vẫn là người à? Được rồi, mình không sao.”
Nghe thấy vậy, Cố Hề Hề mới cười nói: “Cũng đúng. Đúng rồi, vừa rồi Lâm Phong cho mình hai tấm về, là vé vào cửa của buổi concert ở thành phố S. Chắc cậu còn chưa biết, ngoài làm diễn viên ra, cậu ấy còn là thành viên của nhóm nhạc nào đó?”
Mộc Nhược Na chỉ thoảng liếc nhìn rồi rũ thấp mắt xuống: “Mình không đi đâu, cậu đi đi.”
“Nhược Na.” Cố Hề Hề ngừng cười, dịu dàng nói: “Có mấy lời, mình không biết nên nói thế nào với cậu. Trên thực tế, không phải là mình và Tư Thần không có mâu thuẫn. Chúng mình cũng có những suy nghĩ khác nhau trong vấn đề giáo dục con cái, hay cách xử lý một số mối quan hệ của gia đình. Tuy nhiên, mình rất may mắn, lúc bọn mình có sự khác biệt, Tử Thần sẽ giành thời gian nói chuyện với mình, anh ấy cũng sẽ không giữ vững ý kiến của mình, mà là tổng hợp phân tích ý kiến của cá nhân hai đứa mình, xem ý kiến của ai tốt hơn thì nghe theo người đó. Cậu ấy à, cậu quá mạnh mẽ. Hirayama thì sao? Anh ta là người không quan tâm đến chuyện gì cả. Trong khoảng thời gian ngắn thì không có vấn đề gì cả, nhưng về lâu về dài, rất dễ xảy ra chuyện.”