Lưu Phương Phương lại nhìn đến một ít mỹ phẩm chồng chất, lập tức kêu lên: “Di, Nhược Na, những mỹ phẩm này giống như mấy thứ cậu bị mất đi kia?”
Chu Hiểu Lượng cũng xúm lại, nói: “Đúng rồi đúng rồi, đây là dây vải đen Helena lúc tôi và Mộc Nhược Na đi dạo trung tâm thương mại mua này, loại sản phẩm cấp phu nhân này, Tôn Nghiên sao có thể tiêu phí được?”
Mộc Nhược Na đợi mấy người các cô nói xong, mới nói với những người khác: “Nếu như kiểm tra dấu vân tay của người khác trên này, có phải là có được kết luận rồi không?”
Cảnh sát phụ trách thu thập chứng cứ cũng đã đến, lấy tất cả những thứ bị trộm cho vào túi niêm phong, trả lời với Mộc Nhược Na: “Đợi có kết quả kiểm tra đo lương, cơ bản có thể định án rồi. Hiềm nghi của Tôn Nghiên lớn nhất, cảm phiền mọi người thông báo với cô ấy nhanh chóng trở về phối hợp điều tra, nếu như từ chối, sau đấy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cô ấy.”
Trưởng phòng bảo vệ do dự một chút, nhìn Mộc Nhược Na nói: “Về chuyện này, cô còn có bổ sung cái gì không?”
Mộc Nhược Na chậm rãi nói: “Tôi chỉ hy vọng có thể xử lý theo quy định của pháp luật.”
Trưởng phòng bảo vệ thở dài một tiếng, hiểu được Mộc Nhược Na không muốn hòa giải riêng rồi.
Nhưng mà, nghĩ lại quả thực không có khả năng hòa giải.
Mức độ lần này quả thực là quá lớn.
Sau khi đợi những người khác rời đi, tất cả mọi người ở khu ký túc xá cũng líu ríu bàn luận vấn đề này.
“Ai, tôi nói chứ làn da Tôn Nghiêng gần đây sao lại tốt lên nhiều như vậy, hóa ra là trộm đồ trang điểm của Mộc Nhược Na a! Ông trời ơi, Tôn Nghiên này đúng là biết trộm, rõ ràng đặc biệt trộm Helena, La-mer! Hai nhãn hiệu này, tôi cũng chỉ dám xem, không dám hỏi đấy!”
“Cậu đây cũng là lỗi thời rồi, mấy hôm nay cậu không gặp Tôn Nghiên sao? Gương mặt của cô ta, cũng đã bị hủy không có cách nhìn nào khác. Tôi nghe nói, Mộc Nhược Na cùng với bạn học hệ hóa học đang hù vốn nghiên cứu chế tạo mỹ phẩm, bởi vì không thể mang theo, cho nên để vật thí nghiệm trong tủ đựng, chuẩn bị cho lần thí nghiệm sau dùng. Kết quả, lúc Mộc Nhược Na chuẩn bị tiến hành bước thí nghiệm tiếp theo, phát hiện vật thí nghiệm lại không cánh mà bay. Ngay từ đâu, Mộc Nhược Na còn tưởng rằng là chính mình nhớ nhầm, kết quả hôm nay phát hiện trong tủ đựng Tôn Nghiên có vật thí nghiệm bị mất. Chậc chậc, con mắt Tôn Nghiên bị mù sao? Loại sản phẩm ba không này cũng dám dùng?”
“Đây xem là cái gì? Tôi còn nghe nói Tôn Nghiên không chỉ có trộm một đống mỹ phẩm, còn trộm năm vạn của Mộc Nhược Na đấy! Nhà Tôn Nghiên nghèo như vậy, trông thấy tiền sao có thể buông tha đây?”
“Ai ai ai, tôi vừa mới lấy được tin tức nho nhỏ.” Một người từ bên ngoài vội vã trở về, hưng phấn hạ giọng nói: “Tôn Nghiên vừa mới chạy ra khỏi ký túc xá không bao xa, đã bị bắt rồi, trực tiếp đưa đến cục cảnh sát. Mọi người đoán thế nào? Không chỉ có dấu vân tay của cô ta trên tất cả mỹ phẩm, năm vạn kia cũng có vân tay của cô ta. Lúc này, Tôn Nghiên xem như chạy không thoát.”
“Oa! Thật hay giả! Tôn Nghiên này, thật nhìn không ra mà! Tôi còn tưởng rằng cô ta cũng tốt đấy.”
“Tốt cái gì đâu! Người tốt có thể trộm mỹ phẩm? Người tốt có thể trộm tiền?”
“Tôi còn nghe nói một chuyện. Nghe nói trước đó mấy ngày, bài post trên mạng trường bôi đen Mộc Nhược Na kia, chính là Tôn Nghiên đăng! Có người ở trên mạng trường đăng lên một cái video, mấy người đã em chưa?”
“Không có, đi xem chút đi, chúng ta đi phòng máy.” Một đám người ồn ào xoay người đến phòng máy, trong nhà có tiền đều dùng di động lên mạng, xem xem bài post mới kia.
Chỉ trong chốc lát, bài post này đã nổi lên đỉnh.
Một đoạn clip giám sát, rõ ràng ghi lại Tôn Nghiên lén lét lút lút đến phòng máy của trường, biên tạo bài post vu oan phát lên mạng trường.
Trùng hợp chính là, phòng máy của trường mỗi máy đều có bản ghi chép, mà Tôn Nghiên thật sự không phải là chuyên ngành máy tính, sau khi đăng bài post lên, lại quên cắt bỏ bản ghi chép và hồi phục bản ghi chép.