Dư Khiết cũng không hề nói thêm cái gì, trở về phòng thay quần áo, sau đó mang theo chìa khóa xe đi xuống.
Lý Tư trái lo phải nghĩ, quyết định lét lút đi theo nhìn xem.
Lúc ấy cô cố ý tác hợp Dư Khiết và Hùng Hùng là bởi vì cô buồn nôn Dư Khiết.
Cô suy bụng ta ra bụng người, cảm giác bản thân mình là thân phận cao quý, đặc biệt ghê tởm loại người bất tài muốn theo đuổi mình. Mà Dư Khiết cung là trợ lý cao cấp nhất, loại đặc biệt phiền toái này đặc biệt không có tư cách để dây dưa.
Cho nên cô chính là do ghê tởm Dư Khiết, muốn cho tên nhà giàu đời thứ hai kia dây dưa với Dư Khiết, làm cho tâm trạng của Dư Khiết phiền muộn mà phạm sai lầm.
Thế nhưng sự việc tiến triển vượt khỏi dự liệu của cô.
Vốn là tên Hùng Hùng đi đua xe chỉ để vui đùa vậy mà muốn chủ động đi làm kiếm tiền!
Hơn nữa áo quần lụa là của quá khứ đã không còn, trở nên đặc biệt tích cực.
Cái này làm cho Lý Tư mất hứng.
Nếu như Hùng Hùng nỗ lực tiến lên, cô còn làm như thế nào để kích thích Dư Khiết?
Cô không có tốt bụng mà tìm cho Dư Khiết mối nhân duyên tốt đâu!
Không được, cô tuyệt đối không thể để cho Dư Khiết tìm một người chồng tốt!
Lý Tư lái xe đi theo phía sau Dư Khiết, đi qua hết con đường, đi vào vài ngã tư, cuối cùng cũng ngừng lại trước một cửa hàng.
Lý Tư khinh thường liếc nhìn quán tên: Đồ nướng Đại Thế giới.
Ha ha ha, nhân tài nghèo khó tới dùng cơm bình dân.
Thực thấp kém!
Lý Tư bĩu môi khinh thường.
Cô muốn ăn thịt nướng, cô đều đi những nhà hàng có ẩm thực tinh tế giá bình quân đầu người hơn nghìn tệ rồi, có người chuyên môn phục vụ vô, cô chỉ cần yên tĩnh thưởng thức là được.
Nhìn xem trong này, đây là nơi quỷ quái gì?
Có một cái sân rộng, kê hàng trăm cái bàn đơn sơ ở dưới đất, cùng một đám người ngồi xổm trên ngựa nhỏ mà dùng bữa.
Ngẫm lại đã thấy buồn nôn.
Đồ ăn thấp kém như vậy, Dư Khiết rõ ràng cũng có thể ăn sao?
Quả nhiên là người nghèo, cho dù có phấn đấu cũng là người nghèo!
Xa xa, Dư Khiết đậu xe, liền thấy Hùng Hùng đang vẫy tay về phía mình: “Dư Khiết, ở đây, ở đây!”
Dư Khiết mỉm cười, cũng có một thời gian khá dài cô chưa tới lại nơi này.
Trước đây cô từng làm việc bán thời gian trong một nhà hàng thịt nướng như thế này, và cô ấy đã quen thuộc với mọi quy trình ở đây.
Đồ ăn ở đây rất bình dân, chi phí cũng không cao, bốn năm người ăn cả đêm cũng không quá bảy tám trăm nghìn.
Bình dân đặc biệt, giá rẻ đặc biệt, không khí cũng đặc biệt buông lỏng.
Hùng Hùng đi tới đón Dư Khiết, cười hì hì nói: “trợ lý Dư, cô cũng đừng ghét bỏ nơi này nha! Tôi đã nói với cô, ông chủ ở đây là bạn của tôi, kỹ thuật nướng rất tuyệt. ở đây mỗi buổi tối đều chật ních nên phải đến sớm để giành chỗ. Tôi đã chào hỏi với anh ra, để lại vị trí tốt nhất cho cô. Anh ta nói đêm nay anh ta tự mình lên đồ gia vị, tuyệt đối cho cô ăn hết lần sau còn muốn đến.