Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1020


“À, không sao.” Vân Mạc Dung lập tức hoàn hồn, nhìn anh ta nằm trên giường, chốc lát đã đì qua đó, nói: “Vết thương bên ngoài của anh ổn rồi, thực tế không nhìn ra vết thương nữa rồi.”


Nhất Nhiễm nhếch mép cười, chủ động cởi nút, phô ra cho Vân Mạc Dung xem.


Vân Mạc Dung đỏ mặt, đưa mắt quay đi, ngại không nhìn.


Nhưng Nhất Nhiễm rất đàng hoàng nói: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cho em xem vết thương thôi.”


Vân Mạc Dung càng đỏ mặt, nhưng không thể đủ từ chối quay đầu lại nhìn vết thương của Nhất Nhiễm.


Rơi vào tầm mắt lúc đó là bộ ngực của Nhất Nhiễm,Vân Mạc Dung trong phút chốc kêu lên: “Làm sao có thể!”


Trên ngực Nhất Nhiễm, một vết thương cũng không có.


Hay lắm, không có gì cả.


Không thể nào! Rõ ràng bản thân đã nhìn thấy vết thương trên ngực anh ta,làm sao có thể chốc lát đã biến mất?


Vân Mạc Dung nóng vội, trực tiếp đi qua đó, đặt tay che ngực Nhất Nhiễm, kiểm tra chỗ vết thương của anh ta.


Vân Mạc Dung thậm chí hoài nghi, có phải Nhất Nhiễm dùng cách hoá trang muốn giấu vết thương đi.


Nhưng mà bất kể cô ấn thế nào hay nặn thế nào, vẫn rất mượt mà, một chút vết thương cũng không có.


“Ôi, ôi.” Nhất Nhiễm chặn tay của Vân Mạc Dung,thấp giọng nói: “Vân Nặc, cho dù thân thể tôi bây giờ rất yếu, như dù sao tôi cũng là đàn ông. Em sao có thể sờ qua sờ lại, thực ra là đang muốn trêu ghẹo tôi sao?”


Vân Mạc Dung lúc này mới tỉnh lại, lập tức rút tay lại, có chút ngại không dám nhìn thẳng, không nhìn ra da dẻ xanh xao của anh ta: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”


Nhất Nhiễm bình tĩnh cài lại cúc, chầm chậm ngồi dậy, mở lời: “Theo lí mà nói, độ tuổi này của tôi không nên yếu ớt như vậy. Còn không phải vì, những năm gần đây, tôi vẫn còn bị người khác ám sát, tổn thương nguyên khí.”


Vân Mạc Dung ngẩng đầu nhìn Nhất Nhiễm: “Anh dùng cấm thuật rồi?”


“Ừ.” Nhất Nhiễm chỉnh lại quần áo, đứng trước Vân Mạc Dung: “Nếu không như vậy, tôi có thể chết rồi. Tuy dùng cấm thuật, tuổi thọ của tôi sẽ bị rút ngắn rất nhiều.”


“Vì anh dùng đến cấm thuật, có thể sẽ qua đời ở độ tuổi không nên chết, thế nên thế hệ thầy tế tài năng mới của bộ lạc họ Nhiễm mới trì trệ không xuất hiện?” Vân Mạc Dung gật đầu rõ ràng: “Không tìm đường chết, ắt sẽ không chết!”


Nhất Nhiễm mỉm cười: “Ừm, em đã nói rõ như vậy, thì sẽ không có gì.”


Vân Mạc Dung: “…”


“Anh không sao là tốt rồi.” Vân Mạc Dung nói không chừng không biết bản thân lúc này đang có tâm trạng gì.


Cô rõ ràng hận Nhất Nhiễm chết, nhưng lại hi vọng anh ta sẽ không chết.


Nếu như Nhất Nhiễm bây giờ mà chết, bộ lạc họ Nhiễm sợ là sẽ đoạn tộc chăng?


Tuy rằng nhà họ Vân với bộ lạc Nhiễm sớm đã chẳng có quan hệ gì rồi, nhưng, vẫn sẽ thỏ chết cáo thương đúng không?


“Sao em lại có thể đừng mong tôi sẽ chết dưới tay của chồng em chứ?” Nhất Nhiễm cười nhẹ một cái: “Vân Nặc, em mềm lòng đối với tôi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK