“Vậy thì được.” Bà chủ nhà họ Vân tuy không yên tâm, nhưng bà vẫn để con gái đi qua.
Bà biết, lần này con gái trở về, nhất định là có chuyện.
Hơn nữa, chuyện này còn không thể nói ở trong điện thoại, tốt nhất là đối mặt mà nói.
Lần thứ hai Cố Hề Hề đi lên gác xép. Vừa vào cửa, cô đã ngửi được một mùi hương đốt cháy nồng nặc trong không khí và một luồng hơi thở suy yếu như có như không.
Từ khi chị gái sinh con, sức khoẻ và tinh thần của bà nội càng rơi vào trạng thái trượt dốc.
Vốn dĩ sức khoẻ của bà nội cũng đã rất yếu rồi, hiện tại lại càng nguy hơn.
Thân thể của bà trở thành như vậy, chắc hẳn Nhất Nhiễm cũng không tốt hơn chỗ nào!
Dù sao hai người bọn họ một là nhà chiêm tinh, một là Đại Tư Tế.
Cố Hề Hề cứ suy nghĩ lung tung như vậy và đi vào phòng. Cô ngồi xuống trên chiếc giường nhỏ trước mặt bà nội, khẽ nói: “Bà nội, con đã trở về.”
Bà cụ nhà họ Vân nhẹ nhàng nhấc mí mắt, khẽ gật đầu. Bà đã sớm biết Cố Hề Hề trở về, cũng biết lần này cô về là vì cái gì.
“Bà nội, sức khoẻ của bà có ổn không?” Cố Hề Hề thấp giọng hỏi.
“Vẫn như vậy. Sinh lão bệnh tử, quy luật này ai cũng chạy không thoát. Con yên tâm, trước khi con bé Vân Song kia trưởng thành, bà không chết được.”
“Bà nội, con không có ý này.” Cố Hề Hề có chút khó chịu. Lời nói này, thật giống như cô tới để hỏi đối phương lúc nào chết vậy.
“Bà biết rõ. Bà chỉ dùng cách đơn giản nhất nói cho con biết, tạm thời bà không chết được.” Biểu cảm trên khuôn mặt bà cụ nhà họ Vân càng thêm xám xịt, nếp nhăn càng sâu hơn.
Bà nội già đi càng lúc càng nhanh.
“Bà nội, Tiểu Song đã một tuổi. Nhưng mà con bé đem tới cho con cảm giác không giống như một đứa bé bình thường. Tuy rằng chị gái con cũng không nói gì, thế nhưng con biết rõ, chị con cũng rất lo lắng. Tình hình này có bình thường không?” Cố Hề Hề rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi ra câu hỏi này.
“Bà là nhà chiêm tinh nhiệm kỳ trước của nhà họ Vân chúng ta, con chỉ có thể hỏi thăm bà thôi.”
“Không có gì không bình thường cả.” Bà cụ nhà họ Vân thản nhiên nói: “Chỉ cần còn sống, là bình thường.”
Cố Hề Hề: “…”
Được rồi, nếu như ngay cả bà nội cũng đã nói như vậy. Vậy thì chắc là bình thường nhỉ?
“Mặt khác, con còn muốn hỏi bà một chút. Bà có thể tính ra được vị trí của Nhất Nhiễm không?” Cố Hề Hề mở miệng hỏi.
Nhất Nhiễm không hề xuất hiện trong một năm này, một chút dấu vết cũng không có, thật giống như xưa nay chưa từng xuất hiện trên đời vậy.
Nhưng mà Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung biết, Nhất Nhiễm tuyệt đối không phải là người dễ buông tha như vậy.
Nếu như anh ta thật sự từ bỏ, anh ta sẽ không tham gia tiệc đầy tháng của bé cưng và đưa một phần quà tặng như vậy.
Rõ ràng anh ta đang nói cho mọi người, Nhất Nhiễm anh ta luôn luôn nhìn chằm chằm vào mọi người ở đây!
Người ta nói không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ thương.
Bây giờ Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung cũng vậy, chỉ sợ Nhất Nhiễm vẫn nhớ kỹ con gái, sau đó thừa dịp bọn cô không chú ý thì trộm bé con đi.
Dù sao trộm bé con, so với trộm Vân Mạc Dung thì đơn giản hơn nhiều.