Tình nhân của Thẩm Ngư không nhặt túi giấy lên ngay mà vươn tay tháo kính râm của Tiểu Vương xuống trong nháy mắt. Khi cô ta phát hiện ra người bên kia cô ta hoàn toàn không quen biết thì cô ta rất sửng sốt, bởi điều này trái với dự đoán của cô ta.
Tiểu Vương chỉ cười không nói, lại đeo kính râm, xoay người rời đi.
Tình nhân của Thẩm Ngư sửng sốt hồi lâu, chỉ có thể khẳng định đối phương có thể thực sự muốn tiền của cô ta, cho nên mới bán bí mật này cho cô ta với giá ba mươi vạn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng xa lạ của Tiểu Vương cô ta mới có chút yên tâm, bởi cô ta sợ Tiểu Vương là do kẻ khác gài bẫy cô ta. Nếu tin tức này là thật thì cô ta thật sự rất trông đợi cảnh bí mật này bị phanh phui, rất phấn khích đó.
Tình nhân của Thẩm Ngư vui vẻ cất túi giấy đi, chuẩn bị cùng bà Thẩm thương lượng cái giá mới của bí mật này. Nhưng trước khi cô ta chuẩn bị tìm bà bà Thẩm nói chuyện thì một tin tức chính thức khác đã khiến cô ta sốc nặng:
“Theo bản tin mới nhất, doanh nhân giàu có họ Thẩm đã sẵn sàng tuyên bố phá sản vì đứt dây chuyền vốn. Doanh nhân này bị nghi ngờ vay nặng lãi và không có khả năng trả nợ, căn nhà nơi ông ta từng ở đã bị niêm phong…”
Khi tình nhân nhỏ bé của Thẩm Ngư nhìn thấy những bức ảnh trên báo mạng cùng dòng tin tức, đôi mắt cô ta sửng sốt mở to.
Thẩm Ngư?
Thẩm Ngư phá sản?
Làm sao có thể!
Tiểu Tam của Thẩm Ngư chạy như điên tới nhà của Thẩm Ngư, nhưng chưa đến cổng, thì nhìn thấy một nhóm người khuân vác đồ ra ra vào vào.
Cô nhịn không được kéo một người lại hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Cô cũng là chủ nợ à? Người nhà này vì nợ rất nhiều tiền, cho nên đã bán biệt thự để trả nợ. Một người đàn ông thật thảm. Chuỗi vốn công ty bị đứt đoạn không nói, cổ phiếu của bản thân vậy mà cũng thế chấp ra ngoài, sau đó bị báo cáo biển thủ công quỹ, đã bị bắt đi rồi. Cô chưa trông thấy, lúc kê biên tài sản, trong nhà nghèo đến nỗi một đồng tiền cũng không có.” Anh chàng chuyển nhà nói với cô: “Cô nếu là chủ nợ, thì tranh thủ đi đòi đi, nếu không thật sự đòi không có được nữa đâu!”
Tiểu Tam của Thẩm Ngư ngược lại hít vào một ngụm lãnh khí, sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào.
Tham ô công quỹ, đây cũng không phải chuyện nhỏ!
Tiểu Tam của Thẩm Ngư sợ hãi không dám nói hai câu, ảo não xoay người bỏ chạy.
Sau khi Tiểu Tam của Thẩm Ngư về nhà, trái lo phải nghĩ, nghĩ rất lâu, cuối cùng suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Ngư lần này phỏng chừng là thật sự không xong rồi.
Cho dù có nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, tài sản dưới tên ông ta cũng không có gì.
Nhưng vẫn đề là, dưới tên Thẩm Ngư không có tiền, nhưng dưới tên vợ và con trai của Thẩm Ngư lại có tiền.
Nếu để Thẩm Ngư biết, Thẩm Hiểu Tinh và Thẩm Hiểu Thần xưa nay không phải là con của ông ta, như vậy tài sản nguyên bản đặt dưới danh nghĩa Bà cả Thẩm và Thẩm Hiểu Tinh, chẳng phải là còn có một phần của cô ta?
Tiểu Tam của Thẩm Ngư lập tức đứng ngồi không yên.
Cô ta cũng biết, chuyện này nếu chỉ có một mình cô ta thực hiện, chỉ sợ rất khó thành công.
Cho nên, cô ta quyết định liên lạc với mấy tiểu tình nhân đã sinh con gái, gọi mấy người đến cùng nhau, sau đó lấy ra một bản báo cáo giám định ADN.
“Các cô không cần hỏi tôi, bản giám định này là ở đâu tới.” Tiểu Tam của Thẩm Ngư nhìn Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, nói: “Mấy người chúng ta chẳng qua là một kẻ ngốc, bị hai người phụ nữ đó xoay như chong chóng. Hai bọn họ sinh được con trai, thì được Thẩm Ngư xem trọng liếc mắt một cái, nhưng không biết, hai người phụ nữ này mới là người đội nón xanh cho Thẩm Ngư! Bây giờ Thẩm Ngư ngã rồi, công ty của ông ta có thể không thể trụ được nữa, vẫn là hai việc khác nhau. Nhưng, chúng ta cho dù là phụ nữ bao nuôi bên ngoài, con của chúng ta cũng có quyền thừa kế chính thức.”