“Con cái đều là của nợ! Đều là của nợ!” Nước mắt bà Cát lập tức rơi xuống.
Bà ta làm như vậy không phải vì để tốt cho đối phương sao?
Tại sao cô lại không biết cảm kích chứ?
Sau khi Dư Khiết rời khỏi quán ăn, điện thoại di động liền reo lên, hiển thị một dãy số xa lạ.
Dư Khiết nhận điện thoại: “Alo, tôi là Dư Khiết.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, sau đó truyền đến một âm thanh xa lạ: “Bố là bố của con, con có tiện nói chuyện một chút không?”
Đáy mắt Dư Khiết thoáng qua một tia giễu cợt, khóe miệng nhếch lên: “Là muốn nói chuyện của tôi và Mặc Tử Hân đúng không?”
Ông Dư im lặng một chút: “Đúng vậy.”
Dư Khiết lập tức ngẩng đầu, hốc mắt đầy nước mắt: “Vậy thì không còn gì để nói nữa, con và Mặc Tử Ngôn hoàn toàn trong sạch, không có gì với nhau cả. Nếu có gì khác, con sẽ chết ngay lập tức!”
“Từ từ!” Ông Dư lập tức nói: “Là dì con nói, lâu rồi con không về ăn cơm! Con xem xem hôm nay rảnh thì về nhà ăn bữa cơm đi? Chúng ta cũng mấy năm không gặp. Bố cũng rất nhớ con.”
“Chuyện này có quan trọng không?” Dư Khiết lạnh lùng nói: “Lại mất công quấy rầy ba người một nhà của bố, có khi không tốt đâu.”
Ông Dư im lặng một lát, giọng điệu mang theo sự cầu xin: “Tiểu Khiết, coi như bố cầu xin con được không?”
Một câu này, đã làm mắt Dư Khiết nháy liên hồi.
Nếu như lời nói của mẹ khiến Dư Khiết tức giận thì lời nói của bố lại làm cho Dư Khiết cảm thấy chua xót.
Cô không còn là một đứa nhỏ mà sẽ không vì mấy lời nói một chiều của mẹ mà tin lời bà ta.
Lúc bọn họ ly hôn, bản thân đã mười tám tuổi, không phải là một đứa ngốc nữa, có điều gì mà không nhìn ra chứ?
“Tiểu Khiết, đã qua nhiều năm như vậy bố rất khó khăn. Có một số việc bố không còn cách nào nữa. Bố biết con hận bố, nhưng chỉ là do bố cũng không có bản lĩnh mà thôi.”
Giọng điệu Ông Dư hạ xuống: “Cơ thể em trai con không tốt, từ nhỏ đã phải tiêm truyền và uống thuốc rất nhiều, tiền lương một tháng của bố thêm đi thêm vào đều không đủ, trong nhà từ trên xuống dưới điều do tiền lương dì con chống đỡ. Lần đó, thái độ của dì đối với con không tốt cũng là vì em trai con phát bệnh, tiền trong nhà đều đổ vào bệnh viện, trong người con chỉ còn ba trăm tệ, bà ấy không cố ý nói với con những lời đó.”
Giọng nói của bố nghẹn ngào qua điện thoại, Dư Khiết lập tức lau nước mắt: “Được, bây giờ con qua.”
“Này này, con còn nhớ địa chỉ nhà không? Con có cần bố đi đón con không?”
Giọng điệu Ông Dư mang theo sự sợ hãi.
“Không cần, con tự mình đi được.” Dư Khiết nói: “Con còn nhớ đường mà.”
Cúp điện thoại xong Dư Khiết xoay người đi mua một đống đồ bổ nhiều chất dinh dưỡng, gọi một chiếc taxi đến nơi bố ở.
So với nhà họ Cát phú quý thì nhà của Ông Dư thật sự rất nghèo khó.
Thời điểm bọn họ ly hôn, bà Cát không đòi lại nhà mà chỉ muốn một nửa số tiền.
Ngay từ đầu, Ông Dư ở tại căn nhà này, sau này có con thì bán nhà và mua một căn nhà nhỏ với hai cái phòng ngủ.