Mấy tên đội trưởng anh nhìn tôi, tôi nhìn nhanh, đều thống nhất tư tưởng, họ đều cảm thấy không thể tiếp tục làm chuyện này nữa.
“Nói đi, các người muốn bao nhiêu tiền mới làm đây?” Ánh mắt âm trầm của cậu bảy nhà họ Khúc quét qua tất cả mọi người ở đó. Trong từ điển của anh ta không có chuyện gì mà tiền không làm được, nếu không làm được vậy thì tăng gấp đôi tiền.
Mấy tên đội trưởng đó do dự rất lâu, sau đó, một người trong số đó mới mở miệng nói: “Không phải vấn đề tiền bạc. Người ở bên trong có quá nhiều thủ đoạn, chúng tôi căn bản không thể đoán trước được liệu đối phương còn chiêu gì tiếp theo. Huống chi, người chỉ điểm của chúng tôi đã bị bọn họ giết chết rồi, dù muốn cũng không thể biết được tình hình bên trong.”
“Đúng vậy, cậu bảy nhà họ Khúc, dù chúng tôi đều là kẻ bán mạng kiếm tiền, nhưng tôi cũng đã giao hẹn với các anh em bên dưới, không thể chết một cách không rõ ràng ở đây như vậy được?”
“Cái tên Mặc Tử Hân kia chính là ma quỷ, thủ đoạn công kích của anh ta khiến người khác không thể nào tưởng tượng được. Chúng tôi đang chiến đấu với con người sao?”
“Trước kia, tôi còn không tin mấy lời đồn đãi ấy, hiện giờ không tin không được. Tôi đã từng nghe nói, quan hệ giữa Hirayama Jiro và nhà họ Doãn vô cùng tốt, anh ta lại có thể cung cấp ít vũ khí sinh hóa cho Cố Hề Hề, vậy chắc chắc còn cho cô ấy những thứ khác. Sao chúng tôi có thể chịu nổi?”
Mấy lời xì xì xào xào của mấy kẻ bên dưới đã khiến ác ý trong lòng cậu bảy nhà họ Khúc dâng lên ngùn ngụt.
Thấy tiền tài không thể làm họ lung lay, cậu bảy nhà họ Khúc nghĩ ngay tới việc sử dụng vũ lực.
Cái chén trong tay cậu bảy nhà họ Khúc bị ném mạnh xuống đất, lập tức có người xông ra từ trong bóng tối, vũ khí trong tay cũng nhắm thẳng vào bọn họ.
“Các vị, đừng nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Cậu bảy nhà họ Khúc lạnh lùng, âm hiểm nói: “Nếu các người đã lên thuyền của tôi, muốn xuống thuyền cũng không dễ vậy đâu.”
Thấy tình huống trước mắt, mấy tên đội trưởng kia không ngừng hối hận, họ không nên vì tiền mà đồng ý với cậu bảy nhà họ Khúc.
Hiện giờ, họ đã có thể hiểu được phần nào lý do Rắn Độc lại rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang của sự nghiệp.
Khứu giác của anhn ta quá nhạy bén.
Vì khứu giác của họ quá kém nên đã không thể xuống khỏi thuyền giặc nữa.
Cậu bảy nhà họ Khúc cũng biết bản thân không thể ép bức họ quá mức, vì thế anh ta đã nói chậm lại, trấn an bọn họ: “Dù sao chúng ta cũng đã tới nước này rồi, cùng nhau đoàn kết, giết chết Mặc Tử Hân và mợ chủ nhà họ Doãn, chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta. Một khi chúng ta rút lui, để Mặc Tử Hân nắm được cơ hội, anh ta sẽ cho chúng ta một đòn trí mạng, lúc ấy mới là mất nhiều hơn được. Dù cho kết quả đều là một chữ chết, chúng ta cũng phải chết một cách ngay thẳng. Huống chi, ai biết được, liệu chúng ta có thể đánh trả một đòn, chuyển bại thành thắng chứ?”
Bị cậu bảy nhà họ Khúc vừa uy hiếp, vừa cổ động như vậy, rốt cục cũng có người hạ quyết tâm: “Được, làm!”
Nói xong, anh ta tới cầm vàng của mình rồi xoay người rời đi.
Thấy có người dẫn dầu, những người khác cũng không lưỡng lự nữa, họ tự mình đưa ra lựa chọn của bản thân.
Thấy tất cả mọi người đều đưa ra lựa chọn giống như những gì bản thân đã dự đoán, lúc này cậu bảy nhà họ Khúc mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Vì đã quyết định liều chết đấu với người bên trong nên những người này đều quay về cổ vũ tinh thần cho đội viên của mình, ném tiền lên phía trước, khích lệ bọn họ bắt gọn toàn bộ những người ở trong trang viên trước khi trời sáng.