Dư Khiết lau miệng và nói: “Xin lỗi, xin phép vắng mặt một chút.”
Dư Khiết quay người đi vào nhà vệ sinh.
Lấy son ra và trang điểm lại, Dư Khiết đang định đi đến quầy lễ tân thanh toán trước, vẫn chưa kịp lau khô tay thì nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau: “Trợ lý Dư?”
Dư Khiết quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một người đàn ông có chút quen đang ngạc nhiên nhìn lấy mình.
“Chào anh, anh là?” Dư Khiết không chắc chắn hỏi.
Đối phương tỏ vẻ buồn bã: “Là tôi đây, tôi là Hùng Hùng đây!”
Đối phương nhìn thấy Dư Khiết vẫn chưa phản ứng lại, lập tức nói thêm: “Người đi ra mắt với Lý Tư đấy!”
Lúc này Dư Khiết mới nhớ ra.
Thảo nào Dư Khiết không thể nhớ được.
Thực sự là vì người đàn ông đang ở trước mặt này đây hoàn toàn khác với người đàn ông đi ra mắt trong trí nhớ.
Hùng Hùng lúc ban đầu dùng keo xịt tóc làm kiểu tóc Afro, mặc chiếc quần jeans rách, dáng vẻ bướng bỉnh, trông giống như một chàng trai hư đốn.
Còn Hùng Hùng của hôm nay mặc dù không mặc quần áo chỉnh tề, nhưng bộ dạng trông bình thường hơn rất nhiều.
“Hoá ra là cậu Hùng, đã lâu không gặp.” Dư Khiết lịch sự chào hỏi.
“Cái gì mà cậu Hùng chứ? Cô kêu tôi bằng Hùng là được rồi.” Khi Hùng Hùng đối mặt với nữ thần, một sự ngại ngùng hiếm thấy, nhìn thấy Dư Khiết đang rửa tay ở đây, lập tức hỏi: “Cô cũng ăn cơm ở đây à?”
“Ừ.” Dư Khiết không muốn nói nhiều với đối phương, nên chỉ gật đầu.
“Cô ở phòng nào đấy?” Hùng Hùng không khỏi hỏi: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác.”
“303.” Dư Khiết cũng không để tâm: “Xin lỗi, các bạn học đang đợi tôi, xin phép nhé.”
Hùng Hùng có chuyện muốn nói, đột nhiên bị khựng lại trong họng, lên không được, xuống không được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nữ thần càng lúc càng xa.
“Chao ôi, anh Hùng, anh đang nhìn gì vậy?” Bạn của Hùng Hùng từ nhà vệ sinh bước ra, thì nhìn thấy vẻ mặt như mất hồn của Hùng Hùng, cứ nhìn về phía xa xăm, không kìm được giơ tay lên khoác vào vai anh ta: “Bị yêu quái hốt hồn rồi à?”
Hùng Hùng thoáng cái lấy lại tinh thần, lập tức đá người bạn của mình một cái: “Mày đang nói cái gì vậy! Đó là nữ thần, nữ thần! Mày mới là yêu tinh ấy!”
“Ơ, anh thấy nữ thần của mình ở chỗ nào vậy? Chỗ nào vậy nhỉ? Sao bọn em lại không thấy vậy?” Đám bạn xấu xa cùng tụ lại một chỗ: “Có thể làm cho anh Hùng của chúng ta thay đổi, cải tà quy chính, thật không phải là một nữ thần bình thường nha…!”
“Đừng có mà ồn ào! Nếu là người bình thường, tao liền cho chúng mày” Hùng Hùng nghiêm nghị nói: “Cô ấy địa vị cao quý, bọn mày đừng dại dột mà trêu chọc cô ấy, cẩn thận cô ấy cho nhà chúng mày phá sản.”
“Đây có phải là anh Hùng của bọn em không vậy…? Bọn em đều lớn tuổi hơn anh, anh nghĩ cách dọa sợ con nít ba tuổi này còn có thể áp dụng với bọn em sao?” Có người bên cạnh nói: “Nói như vậy, không lẽ là đang nói đến công chúa nhỏ của nhà họ Doãn?”
“Đúng thế đúng thế, tại thành phố N này, cũng chỉ có công chúa nhỏ của nhà họ Doãn mới có tư cách này đi?”
“Cái đám cầm thú mấy người, công chúa nhỏ của nhà họ Doãn năm nay chỉ mới 3 tuổi, nhỏ như vậy mà mấy người cũng ra tay được?”