Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1632


“Tôi nhớ lần gặp mặt trước, tôi đã nói đủ rõ ràng rồi.” Dư Khiết nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ chịu nghĩa vụ và trách nhiệm thuộc về mình, nhưng chỉ có vậy thôi. Những thứ khác, tôi sẽ không thêm một đồng.”


Dư Khiết cảm thấy rất mệt mỏi.


Mẹ cô ấy là một người chỉ nghĩ và làm mọi việc theo suy nghĩ của riêng mình, cho dù cô ấy có nói gì đi chăng nữa.


Không có gì lạ khi hồi đó bố ly hôn với bà ta.


Loại phụ nữ này, căn bản không thuyết phục nổi.


Bà ta sẽ không bao giờ lắng nghe những gì cô ấy nói, bà ta chỉ muốn cô ấy nghe lời bà ta thôi.


“Ông Cát, ông nghĩ thế nào?” Dư Khiết không muốn nói chuyện với mẹ cô ấy nữa, cứ tiếp tục như vậy, sẽ không bao giờ nói rõ ràng được.


Ông Cát, người chưa bao giờ nói chuyện, nhìn vợ và bảo bà ta đừng huyên thuyên nữa, rồi nói: “Dư Khiết, dù gì thì chúng ta cũng là một gia đình.”


“Các người mới là người một nhà, tôi không phải. Sau này đừng nói những lời như vậy với tôi. Khi mẹ gả cho ông, tôi đã thành niên rồi. Ông không có ơn nuôi dưỡng tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng ông.” Dư Khiết nói rất đơn giản thẳng thắn, nhưng cũng rất tàn nhẫn: “Vì vậy, tôi có thể chịu đựng những lời phàn nàn không dứt của mẹ tôi, nhưng tôi không có kiên nhẫn tốt với người khác. Tôi vẫn sẵn sàng ngồi đây và nói chuyện với ông vì ông là bề trên. Tôi tôn trọng ông. Nhưng cũng chỉ thế thôi, ông đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, tôi không tiếp nhận được. Hôm nay tôi vẫn nguyện ý đến gặp hai người vì tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, không phải đến cãi nhau với hai người. Nếu hai người thật sự muốn ép tôi kết hôn, tôi sẽ kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn nhất định không phải Mặc Tử Hân, tôi kết hôn rồi, các người cũng nên từ bỏ đi.”


“Mày dám!” Vẻ mặt của bà Cát thay đổi.


Ông Cát một lần nữa ngăn vợ không nói nữa, nói với Dư Khiết: “Con bé này, hà tất phải như vậy? Mẹ con và chú làm điều đó cũng vì lợi ích của con thôi. Trong những năm qua có không ít người muốn đánh chủ ý vào nhà họ Mặc, chú thừa nhận mình có ích kỷ, nhưng trên đời này ai mà không ích kỷ chứ? Quả thật vì nhà họ Mặc, nên chú cùng mẹ con hết lần này đến lần khác đến tìm con để thương lượng. Tuy nhiên, con không cần phản ứng dữ dội như vậy, con nói đúng, chú chưa bao giờ nuôi con, vì vậy con không cần phải nghe những gì chú nói, nhưng con cũng biết, chú lớn tuổi hơn mẹ con, vì vậy chú có thể đi sớm hơn một bước. Chú chết cũng không có gì, nhưng mẹ con một mình nuôi em trai con, những ngày tháng đó thật không dễ dàng gì. Con thực sự có thể tự lo cho mình, nhưng cũng phải nghĩ đến mẹ con cũng không dễ dàng chút nào. Có đúng không?”


Dư Khiết không nói chuyện.


Bà Cát cũng hiểu ý của chồng, không mở miệng nói nữa.


“Em trai con tuổi còn nhỏ, tương lai còn nhiều thứ phải lo, rất cần tiền. Mẹ con chỉ có một đứa con trai thôi, đương nhiên muốn dành những thứ tốt nhất cho nó. Đến lúc đó, chú chết rồi, mẹ con chỉ còn một mình, làm sao gánh nổi? Cho nên, con coi như không để ý đến em trai, thì cũng nên để ý đến mẹ mình, có thể nào suy nghĩ một chút đề nghị của chúng ta hay không?” Ông Cát nói, giọng điệu chân thành khó tả.


Dư Khiết chế nhạo, nói: “Ông Cát thật biết nói chuyện. Ông rõ ràng đang tuổi xuân tràn khí thịnh, sao nói chuyện cứ như lúc nào cũng có thể chết được vậy. Được rồi, vì ông nói đến ân tình nuôi dưỡng của mẹ tôi, vậy thì dứt khoát luôn đi.”


Ông Cát cũng biết Dư Khiết không dễ thuyết phục.


Luật sư nào dễ xuay chuyển đến vậy?


Cho nên, lần này ông Cát đến cũng là có mục đích riêng của mình.


“Nói đi, tôi phải trả cái giá nào để cắt đứt mối quan hệ với mẹ mình?” Dư Khiết trực tiếp ném câu hỏi ra, cô ấy thực sự mệt mỏi khi phải đấu khẩu với họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK