Nói xong, Dư Khiết quay người đi về phía thang máy.
Lý Tư lập tức chạy qua, ngăn cản Dư Khiết: “Chờ một chút!”
Dư Khiết hết hồn. Chờ sau khi nhìn rõ trước mắt là Lý Tư, cô ấy lùi về sau một bước: “Cô Lý có chuyện gì?”
“Lát nữa có phải cô sẽ đi gặp anh Tử Hân không?” Lý Tư bạnh quai hàm nói.
Dư Khiết nhướng mày: “Đúng vậy, sao thế?”
“Vậy cô dẫn tôi đi!” Lý Tư bá đạo nói: “Tôi muốn làm việc bên cạnh anh Tử Hân!”
Đối với một cô Lý điêu ngoa bên cạnh Tổng giám đốc Mặc, đây cũng không phải là ngày đầu tiên mà Dư Khiết giao thiệp với người này.
Mấy năm trước, bởi vì Lý Tư trêu chọc đến trên đầu Cố Hề Hề, cô ta đã chọc giận Mặc Tử Hân rồi.
Mặc Tử Hân nghiêm khắc khiển trách cô ta không nói, còn trực tiếp chặt đứt liên hệ với cô ta.
Nếu như sau đó bố mẹ Lý Tư không xảy ra chuyện, Mặc Tử Hân cũng sẽ không còn qua lại với cô ta nữa.
Lý Tư ở hiện tại so với quá khứ là đã rất thu liễm rồi, thế như thu liễm vẫn chưa đủ.
Qua một số hành động nhỏ của cô ta vẫn có thể thể hiện được, cô ta được chiều chuộng đến mức ngang ngược không biết lý lẽ.
Nếu như Dư Khiết là tay mơ mới vừa vào công ty làm việc, có lẽ cô ấy cũng sẽ bị Lý Tư dọa sợ.
Nhưng mà Dư Khiết thì không như vậy.
Cho nên, sau khi Dư Khiết nghe Lý Tư nói thế, cô ấy lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị ấn số: “Cô chắc chắn chứ? Vậy bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Mặc, chỉ cần anh ấy gật đầu, tôi sẽ dẫn cô tới đó!”
Lần thứ hai Lý Tư ăn quả đắng ở trước mặt Dư Khiết, cô ta tức giận đập tay Dư Khiết một cái, tức đến nổ phổi nói: “Dư Khiết, cùng lắm cô cũng chỉ là một con chó ở bên cạnh anh Tử Hân mà thôi, cô còn đắc ý cái gì? Anh Tử Hân sẽ không thích cô, cô vốn dĩ không thể lọt vào mắt của anh ấy!”
“Thật sao? Vậy thì tôi rất vui.” Dư Khiết thu tay về, nói: “Dù sao, có thể làm chó ở bên cạnh Tổng giám đốc Mặc, cũng không phải người bình thường có thể làm được. Điều này nói rõ Tổng giám đốc Mặc tán thưởng tôi, đồng ý cho tôi cơ hội này. Còn về chuyện Tổng giám đốc Mặc có xem trọng tôi hay không thì không quan trọng, quan trọng là, khả năng và học thức của tôi có thể được Tổng giám đốc Mặc xem trọng. Năng lực của tôi có thể dùng được, tôi cũng đã rất thoả mãn rồi. Cô Lý Tư, nếu như tôi nhớ không nhàm, công việc của cô còn ở bên kia kìa. Đang trong giờ làm việc, rời khỏi vị trí quá nửa tiếng, sẽ bị cấp trên trực tiếp ghi chép phạm lỗi quá giờ, đồng thời khấu trừ tiền thưởng tháng này. Không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”
Dư Khiết nói xong, quay người rời khỏi chỗ đi về phía thang máy.
Lý Tư tức giận giậm chân tại chỗ, rồi lại không thể không thừa nhận, lời Dư Khiết nói đều có lý.
Bên cạnh Mặc Tử Hân quả thật không có người khác phái, nhân viên đa số đều là phái nam, Dư Khiết là một trong một số những nhân viên nữ ít ỏi.
Với lại Dư Khiết cực kỳ trong sáng, chưa từng có ý đồ không an phận. Cô ấy luôn cần cù siêng năm làm thật tốt công việc của chính mình.
Chỉ riêng điểm này, Mặc Tử Hân và những người cấp dưới kia của anh, cũng đặc biệt khoan dung đối với Dư Khiết.
Dư Khiết sửa sang dáng vẻ một lát, ra khỏi thang máy, đi tới cửa phòng làm việc của Mặc Tử Hân, theo quy củ gõ cửa: “Tổng giám đốc Mặc, hợp đồng anh cần đã có rồi đây.”
Hoá ra, Mặc Tử Hân không phải là không tới công ty, anh đã tới từ sớm.
So với giờ làm việc của Lý Tư còn sớm hơn nhiều lắm.
Vậy nên Lý Tư mới không nhìn thấy bóng dáng Mặc Tử Hân.