Lý Tư nhếch khoé miệng lên: “Còn thật hơn cả vàng thật nữa.”
Cậu ấm nhà giàu mà hôm nay xem mắt với Lý Tư đó tên là Hùng Hùng. Đúng, anh ta họ Hùng, tên là Hùng Hùng.
Tên nghe có vẻ rất mạnh mẽ và oai hùng, nhưng mà người thật thì… như một con gà yếu.
Chính là ý nghĩa mặt chữ của từ gà yếu.
Mong manh yếu đuối, gió thổi cũng bay.
Cao một mét bảy tám, cân nặng đoán tầm sáu mươi ký.
“Aiz, cô gái à, sao cô lại có lòng tốt như vậy, còn giúp tôi theo đuổi trợ lý Dư nữa?” Tin nhắn Hùng Hùng gửi đến.
Lý Tư nhìn sang Dư Khiết đang lái xe, nhắn tin trả lời: “Bởi vì tôi nhìn thấy cô ấy thì thấy phiền, anh nhanh chóng rước cô ấy về nhà thì tôi cũng được yên tĩnh.”
“Ha ha ha, tôi thu lại câu nói vừa rồi, thật ra cô cũng không có đáng ghét đến thế.” Hùng Hùng cười hi hi nói: “Hào quang của trợ lý Dư rất mạnh, tôi cần chính là nữ cường nhân như vậy. Sau khi mọi chuyện thành công tôi sẽ cảm ơn cô hậu hĩnh.”
Lý Tư bĩu môi chê bai, ai yêu thích gì quà hậu tạ của anh ta đâu.
“Mỗi buổi sáng Dư Khiết đều có thói quen dậy sớm chạy bộ, bình thường đều từ sáu giờ đến bảy giờ sáng, địa điểm là công viên Tiểu Tĩnh An.” Lý Tư ngay lập tức bán đứng Dư Khiết mà không có chút gánh nặng tâm lý gì: “Có lúc cô ấy sẽ ăn sáng ở bên ngoài, nhưng gần đây cô ấy đang nghỉ phép nên đều ăn sáng ở nhà. Anh trai, cơ hội của anh chỉ còn không đến một tháng nữa thôi đó, có thành hay không thì phải dựa vào bản thân anh thôi.”
“Được thôi, anh đây cảm ơn cô nha.” Hùng Hùng lấy được thông tin thì liền quay qua dỗ mẹ anh ta: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhất định sẽ tìm một người con dâu tốt cho mẹ, để cô ấy giúp nhà chúng ta kiếm tiền, còn hiếu thuận với mẹ nữa!”
“Con đang nằm mơ hả!” Bà Hùng liếc anh ta một cái: “Con gái tốt nhà nào mà mắt mù đi nhìn trúng con? Con nói xem con, sao lại không chịu nghiêm túc đi làm việc chứ? Nếu như con chịu đàng hoàng làm việc thì sao lại không có đối tượng nghiêm túc được? Lần xem mắt này vốn dĩ chính là cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, sao con lại để cho nó lướt qua như vậy nữa…”
Hùng Hùng không muốn nghe mẹ mình bầm lầm như vậy nữa, tìm đại một cái cớ gì đó tồi chạy ra ngoài.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hùng Hùng xuất hiện tại quán bar.
“Aiz, anh Hùng, rốt cuộc anh cũng đến rồi. Hôm nay anh đến muộn rồi đó nha!” Có người đến chào hỏi với anh ta: “Tiên Tiên đợi anh nóng lòng lắm rồi đấy!”
“Anh Hùng, em đợi anh rất lâu rồi đó.” Một cô gái trẻ trung mặc trên người bộ đồ mà không dùng lời nói để miêu tả được, dựa thẳng vào anh ta, quấn lên trên người Hùng Hùng giống như con rắn nước.
Lúc trước Hùng Hùng không hề cảm thấy cách ăn mặc của cô ta lố lăng đến như vậy, nhưng hôm nay, sau khi anh ta đã gặp được Dư Khiết mang phong cách trưởng thành mạnh mẽ thì cảm thấy phụ nữ ở nơi này, người nào người nấy đều rất khó coi?
Nhìn người ta đi.
Người mặc bộ quần áo dệt bằng sợi đay, phong cách giản dị, chỉ đeo một chiếc nhẫn đơn giản ở ngón út, gương mặt cũng trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại cho người ta cảm giác tinh tế, nho nhã, cao quý.
Rồi nhìn lại xem những con người trang điểm loè loẹt ở đây đi, sao lại xấu xí đến mức này cơ chứ?
“Đi, đi ra, đừng lại gần tôi!” Hùng Hùng đẩy Tiên Tiên ra không hề khách sáo: “Xấu xí như vậy mà cũng không biết ngại, còn dựa lên người tôi!”
Vẻ mặt của Tiên Tiên liền thay đổi.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn anh ta và vô cùng ngạc nhiên.