“Cô thân là trợ lý của mợ chủ, những chuyện này lẽ ra phải nói với cô từ sớm rồi chứ.” Tiểu A cũng giả bộ như không có việc gì, tiếp tục đi xuống nói:
“Chỉ là các cô vội vàng đi báo thù, cho nên không có nói trước để thông báo cho các cô. Hiện tại chỉ có thể trước tiên tiếp đón các cô như vậy thôi, chẳng qua là muốn cho trong lòng các cô có cái để bụng. Qua mấy ngày nữa chủ tịch sẽ tới, cùng nghỉ lễ chung với mợ chủ.”
“Nghỉ lễ à? Là lễ gì vậy?” Tiểu Vương theo bản năng hỏi.
Tiểu A trách cứ liếc cô một cái, nói: “Đương nhiên là ngày lễ kỷ niệm của bọn họ rồi. Được rồi, trở về tôi sẽ ghi chú lại tất cả các ngày lễ kỷ niệm rồi phát cho cô. Cô đều phải ghi nhớ kỹ toàn bộ. Hiểu chưa?”
“Ừ ừ.” Tiểu Vương không ngừng gật đầu: “Tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Vào đi.” Tiểu A mở cửa phòng nói: “Đây là phòng của mợ chủ, bên cạnh là phòng của chủ tịch, hai bên phòng của hai người họ chính là phòng của tôi và các cô. Chúng ta với tư cách là trợ lý đặc biệt, phải chăm sóc tốt cho chủ tịch và mợ chủ, đó là chức trách của chúng ta, nghe hiểu không?”
Cô ấy vừa định trả lời, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiểu A đột nhiên đưa tay ra, gạt mái tóc bay rối bời của cô ấy sang một bên.
Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, Tiểu Vương luôn cảm thấy trợ lý đặc biệt Tiểu A, hình như anh ta đối với chính mình luôn đặc biệt kiên nhẫn.
Anh ta đối xử với Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả cũng không giống như vậy.
Lúc Tiểu Vương muốn đi xác nhận lại một chút, Tiểu A cũng đã buông lỏng tay ra và duy trì khoảng cách an toàn với Tiểu Vương.
Tiểu Vương lập tức sầu não, cảm thấy chắc do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Tiểu A là trợ lý đặc biệt của ai?
Muốn nói về đặc biệt thì cũng là vì bà chủ thôi mà?
Tiểu Vương nhanh chóng lấy lại tinh thần, vào phòng của Cố Hề Hề, nhanh chóng bố trí lại giường, gối, cất hết những thứ nên cất, dọn những thứ nên dọn.
Tranh thủ trước khi Cố Hề Hề đến thì căn phòng đã được bày trí đầy đủ đồ dùng.
Làm tốt hết tất cả công việc xong thì đoàn xe của Cố Hề Hề cũng đã tới.
Giây phút Cố Hề Hề bước vào toà nhà đất kia thì vẻ mặt như bị đông cứng lại.
Cảm giác quen thuộc này lại đến nữa.
Cô cảm thấy bản thân đã bỏ quên một chuyện rất quan trọng.
Nhưng những sự việc đó là tính mạng của cô, nên cô không được bỏ quên.
Mộc Nhược Na nhìn thấy biểu cảm của Cố Hề Hề cũng đoán được vài phần nên mở miệng nói: “Có một số thứ không nên miễn cưỡng ép buộc. chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến, chuyện nên nhớ sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhớ.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Cố Hề Hề gật đầy, nhìn cái kiến trúc hình tròn này, cô mạnh mẽ ngăn chặn cảm giác dục vọng đang dâng lên trong tận đáy lòng để Tiểu Vương dẫn dắt vào phòng.
Phòng được bố trí mọi thứ rất thoải mái, mà cái cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa quanh quẩn trong lòng.
Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả ở cùng phòng với Tiểu Vương, không phải vì thiếu phòng mà là vì ba người bọn họ ở cùng nhau sẽ tiện hơn.
Như vậy có thể nghe thấy động tĩnh bên phòng Cố Hề Hề, các cô ấy cũng tiện chăm sóc hơn.
Mặt khác, trợ lý và vệ sĩ cũng đều ở các phòng khác, có vệ tinh và vệ sĩ xung quanh bảo vệ phòng Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần bên trong.