Thực ra là làm rất nhiều công việc của một trợ lý cấp cao.
Vì thế, mấy trợ lý của Mặc Tử Hân đều có quan hệ với Dư Khiết rất tốt.
Bình thường có nội dung công việc gì cần trao đổi, đều giúp đỡ xử lý rất tốt.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh, trợ lý của Mặc Tử Hân liền lôi Dư Khiết qua một bên, thì thầm: “Dư Khiết, việc tìm đối tượng cho Lý Tư, nhất định phải báo lên trên nhật trình trước. Những ngày qua, tổng giám đốc Mặc bị Lý Tư làm phiền chết được. Chúng ta là cấp dưới, lại không thể chịu đựng thay cho ông chủ, may mà tổng giám đốc Mặc nghĩ thông rồi, nghĩ nhanh chóng gả Lý Tư đi. Cô nên nắm bắt chắc cơ hội này. Chỉ cần điều kiện phù hợp, đều liệt kê vào. Tuy nhiên, hoàn cảnh của Lý Tư bình thường, nhưng dù sao cũng gả từ nhà họ Mặc đi, tổng giám đốc Mặc nhất định sẽ cho cô ấy không ít của hồi môn, vì vậy cô cũng chọn ra mấy thanh niên khôi ngô anh tuấn có tài cao cho cô ấy.”
Dư Khiết thoáng qua đã hiểu ra ý của anh ta.
Đến lúc đó nếu Lý Tư lấy lý do điều kiện quá kém để từ chối, những thanh niên tài giỏi và đẹp trai này sẽ được sử dụng để chặn họng cô ta.
Chỉ cần là thanh niên tài giỏi có thể vượt qua sự xét duyệt của Dư Khiết thì căn bản sẽ không có ai có điều kiện quá tệ.
Còn những thanh niên có điều kiện, ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt thì không thể không nể mặt Mặc Tử Hân, cho dù không xem trọng Lý Tư thì vẫn phải nhìn mặt mũi của anh ta mà đến xem mắt.
Lùi lại một bước mà nói, cho dù họ không thích Lý Tư thì gia đình của họ cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Lý Tư và Mặc Tử Hân.
Nếu có thể kết hôn với Lý Tư và nhận được sự ủng hộ của nhà họ Mặc thì có bao nhiêu gia đình sẽ từ chối?
Đó là ý của trợ lý Mặc Tử Hân.
Dư Khiết hiểu được điều này chỉ trong vài giây.
Thật vậy, ngay khi trở về nước, Lý Tư đã bắt tay ngay vào việc thu thập những thanh niên tài giỏi và đẹp trai chưa lập gia đình ở độ tuổi thích hợp, lập một hồ sơ và gửi cho Mặc Tử Hân.
Sau khi đọc xong thì Mặc Tử Hân liền phê duyệt nó.
Cứ như thế, sự nghiệp xem mắt của Lý Tư chính thức bắt đầu.
Lý Tư đã tính toán trăm đường nhưng vẫn không tính ra được rằng Mặc Tử Hân thậm chí sẽ sắp xếp việc xem mắt cho mình.
Lý Tư phản đối cực kỳ quyết liệt.
Lý Tư trực tiếp tìm đến bên ngoài phòng làm việc của Mặc Tử Hân, nhìn đám trợ lý đứng ở cửa, sắc mặt đỏ bừng, hung ác nói: “Các người tránh ra, tôi muốn tìm anh Tử Hân để hỏi cho rõ ràng.”
“Xin lỗi cô Lý Tư, giờ chủ tịch Mặc đang có cuộc họp. Có chuyện gì thì tôi có thể giúp cô chuyển lời.” Trợ lý lão luyện của Mặc Tử Hân đáp.
“Đây là chuyện anh gây ra đúng không? Có phải anh đề nghị anh Tử Hân tìm người xem mắt cho tôi không? Tôi không muốn xem mắt, tôi không muốn kết hôn!”
Lý Tư lớn tiếng kêu lên: “Tôi nói cho anh biết, anh Tử Hân sẽ không gả tôi ra ngoài đâu!”
Trợ lý của Mặc Tử Hân từ lâu đã quen với tính khí kiêu ngạo và độc đoán của Lý Tư.
Sau bao nhiêu năm cô ta vẫn chưa hề có chút tiến triển nào.
Lúc này Dư Khiết đi ra khỏi phòng làm việc, trên tay còn cầm vài tập tài liệu, vừa định xoay người rời đi.
Với đôi mắt sắc bén, Lý Tư lao đến trước mặt và chặn đường đi của Dư Khiết: “Dư Khiết, tôi có chuyện muốn hỏi cô. Có phải cô đã nói gì với anh Tử Hân nên anh Tử Hân mới muốn gả tôi đi không?”
Mặt Dư Khiết không chút thay đổi nói: “Cô Lý Tư, chuyện mà cô nói không hề tồn tại. Tôi chỉ có thể tuân theo và không có tư cách để can thiệp vào các quyết định của chủ tịch Mặc. Ngoài ra, tôi đang rất nóng lòng muốn đi một nơi khác để mở cuộc họp, có thể phiền cô nhường đường một chút không? “