Lúc đưa chiếc khăn mùi soa chỉ có mười đồng tiền, mặt Tiểu Vương sốc đến há to miệng: Aa a, tới đây đi, tổn thương nhau quá đấy. Giờ anh đưa tôi khăn lụa đáng có mười đồng tiền thôi đúng không, tôi mua ngay cho anh cái quần cộc đúng tám đồng. Tới, đua nhau tặng!
Vì vậy, Tiểu A và Tiểu Vương bắt đầu “dìm hàng” nhau.
Anh khiến tôi trông như gái nhà quê, tôi biến anh thành cậu công tử lấc cấc nhà trưởng thôn.
Phương Chính và Viên Viên, cả Kỳ Lão nhìn hai người trẻ thi nhau dìm hàng rồi chê bai đối phương. Phương Chính hơi có điều suy nghĩ nhìn Viên Viên một cái, chẳng lẽ anh ta đổi phương pháp, định một lần lấy cả sự đồng ý của ba người luôn à?
Thời gian Kỳ Lão tỉnh táo mặc dù không lâu lắm, nhưng mỗi khi nghe thấy âm thanh náo nhiệt của hai người truyền đến từ ngoài sân thì cũng cười cong tít cả mắt.
Rồi cũng sẽ thành thôi.
Tuổi trẻ, là thời gian tốt nhất để bày tỏ yêu thương mà.
Mấy ngày này, Tiểu A, kẻ mặc mấy chiếc quần cộc tám đồng tiền rồi áo lót trắng đặc trưng nhà nông đang cùng Tiểu Vương bận quần dài thêu hoa của mấy bà bác giá năm đồng với áo dài giá sáu đồng ngồi ngoài cửa cho gà ăn, thuận tiện thừa dịp lúc gà mái mất cảnh giác, trộm chộp lấy mấy quả trứng gà, đúng lúc này, một đoàn xe từ xa đến gần.
Tiếng xe vang vọng, hai người không hẹn cùng đứng lên, nhìn về phía ấy.
Giây tiếp theo, tất cả đều im ắng đến kỳ lạ.
Doãn Tư Thần lần Cố Hề Hề đồng thời há to miệng, hoàn toàn không tin nổi nhìn hai người.
Trong đầu cả hai cùng lúc vụt qua một cảm nghĩ: Chuyện đáng sợ gì đang xảy ra vậy? Tại sao trợ lý, thư ký của họ lại thành ra bộ dáng này vậy?
Tiểu Vương lẫn Tiểu A cũng trợn tròn mắt.
Bọn họ chỉ biết túm tụm lại dìm hàng nhau mà quên béng mất hôm nay sếp và mợ chủ sẽ tới đây!
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, hình tượng của bọn họ!
Bây giờ còn chữa cháy được chút nào không đây?
Đậu Miêu cả Thẩm Khả Khả cũng sợ ngây người.
Tiểu B, Tiểu C, Tiểu D biến thành khúc gỗ luôn rồi!
Họ không hẹn mà cùng nhau lấy di động ra, nhìn kỹ địa điểm.
Không sai, họ đến đúng nơi rồi.
Thế thì, hai người đứng trước mặt họ đây, là đồng nghiệp của họ thật đấy à?
Tiểu A là người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức kéo lấy Tiểu Vương, trừ trang phục gây tổn thương thị giác ra thì khí chất đã hoàn toàn quay lại, đứng thẳng lưng, cung kính chào:
“Chào sếp tổng, chào mợ chủ!”
Tiểu Vương cũng lắp bắp: “Chủ… chủ tịch, thiếu… thiếu phu nhân, không đúng cô chủ.”
Cố Hề Hề hít sâu một hơi, cũng không quan tâm đến lỗi sai trong cách xưng hô của Tiểu Vương, nói: “Sức mạnh đồng hóa của môi trường này rất lớn. Hai người thích ứng rất tốt đó.”
Chuyện này là chuyện tốt thật à?
Mấy ngày trước, cả hai là một cặp đôi ưu tú, một cặp danh bài đỉnh cao. Nhưng chỉ mới mấy ngày, hai người bọn họ đều mang dép lê, mặc quần đùi ngồi xổm ở đây trộm trứng. Nếu không được tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không thể nào tin được chuyện này.
Vẻ mặt của Tiểu Vương rất xấu hổ, cô ấy nên nói gì đây? Cô cũng có thể giải thích rằng cô ấy cùng Tiểu A đang hãm hại lẫn nhau, rằng hai người họ đang làm xấu mặt đối phương. Nhưng mà điều này không thể nói ra, quá mất hình tượng rồi.