Mấy ngày vừa qua, cô bé giống như là đang nằm mơ.
Ở trong giấc mơ thần tiên thì cũng chỉ như thế này thôi.
Nhưng mà những thứ này sẽ tiếp tục tồn tại mãi sao?
Lần này bọn họ định đưa mình đi chỗ nào vậy?
Thật sự sẽ đối xử tốt với mình sao?
Tâm trạng của Nguyên Thập Tam vô cùng lo lắng.
Cốc, cốc, cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó thì giọng nói của Doãn Nhất Nặc phát ra từ bên ngoài: “Chị Thập Tam, chị có muốn đi ra hồ bơi với tụi em hay không?”
Mai Thiên Toàn mở cửa phòng, thấy Doãn Nhất Nặc ba tuổi đang mặc một bộ đồ bơi hoạt hình, ngang eo còn đeo một chiếc phao bơi nhỏ, sau lưng luôn có bốn người vệ sĩ luôn bên cạnh để bảo vệ an toàn cho cô bé.”
Nguyên Thập Tam lúng túng trả lời: “Chị, chị không biết bơi.”
“Không sao đâu, là hồ bơi ở trên tàu, có khu dành cho thiếu nhi, nước rất cạn.” Doãn Nhất Nặc cười hì hì nói: “Mấy anh trai cũng đi! Chị không đi xem một chút sao?”
Trong mắt Nguyên Thập Tam lóe lên sự phân vân, nhớ lại chuyện lần trước, trong phút chốc lắc đầu nói: “Không được, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.”
Doãn Nhất Nặc chỉ mới hơn ba tuổi một chút, vẻ mặt nuối tiếc: “Vậy cũng được, em đi tìm các anh chơi đây.”
Nguyên Thập Tam gật đầu cẩn thận, liếc mắt nhìn Doãn Nhất Nặc đi khỏi mới cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Cô bé ăn nhờ ở đậu cho nên từ rất sớm đã hiểu được khó khăn của cuộc sống.
Đến tối, Nguyên Thập Tam đang ngủ, bất ngờ nghe thấy một tiếng sét đánh ở phía ngoài, cô bé lập tức giật mình từ trên giường ngồi dậy, chân trần chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy mặt biển ban ngày còn yên ả, bây giờ đã bị cơn bão bao trùm.
Ở chân trời xuất hiện mấy tia chớp, chúng như nối liền bầu trời và mặt biển.
Nguyên Thập Tam chỉ cảm thấy những chuyện xảy ra đã vượt quá sự hiểu biết của cô bé, cô bé cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy cho nên Nguyên Thập Tam cho rằng tận thế đến nói, hoảng sợ thét lên một tiếng, bước lùi về sau ba bước, ngã ngồi ở trên thảm, ôm chặt đầu gối, cả người đều run rẩy.
Thật là đáng sợ!
Thế giới này sắp bị hủy diệt sao?
Vật là mình phải chết ở trên biển sao?
Cả người Nguyên Thập Tam căng thẳng, tinh thần cũng vô cùng hồi hộp.
Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm tiếng này so với tiếng kia còn to hơn, tia chớp cũng càng ngày càng gần.
Nguyên Thập Tam cảm thấy da đầu mình tê rần, không có cảm giác, cả người đều đã hoảng sợ đến cùng cực.
Đúng lúc đó, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói dịu dàng của Cố Hề Hề: “Thập Tam, cháu đã ngủ chưa? Nghe tiếng sấm có sợ hay không?”
Nghe thấy được âm thanh bên ngoài cửa, Nguyên Thập Tam ngay lập tức từ trong hoảng sợ trở về, dường như lăn một vòng để chạy đến mở cửa phòng, lúc nhìn thấy Cố Hề Hề ở bên ngoài, Nguyên Thập Tam không chịu đựng được nữa, lập tức chạy vào trong ngực của Cố Hề Hề, òa khóc một tiếng: “Cháu rất sợ!”
Cố Hề Hề ôm lấy Nguyên Thập Tam, không ngừng vỗ lưng cho cô bé: “Chuyện đã qua rồi, không sao, đừng sợ, đừng sợ, bác ở đây.”