Tên bốn người bọn họ, trong công ty không có mấy ai biết được.
Có thể khiến cho bọn họ chủ động nói tên ra thật đều là người bọn họ thật sự cho phép hơn nữa nguyện ý bảo vệ trong phạm vi bọn họ có thể.
Ví dụ như bảo bối nhỏ ngốc nghếch Vương Uông.
Âu Dương Đình tràn đầy mong đợi nhìn Tiểu A, lúc này Tiểu A mới chậm rãi mở miệng nói: “Người trong công ty đều gọi tôi là trợ lý A. Cô gọi tôi là Tiểu A được rồi.”
“Đây là tên gì vậy? Nghe rất lạ, anh không có tên tiếng Trung sao?” Sau khi Âu Dương Đình thắc mắc, lại nói tiếp: “Được rồi, vậy tôi gọi anh là Tiểu A nhé! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết tên tiếng Trung của anh thôi!”
Nói xong, Âu Dương Đình lộ ra nụ cười mỉm.
Tiểu A chỉ mỉm cười, cũng không tiếp tục đề tài này, anh nhắc đến bữa ăn tối: “Cô nói xiên nướng ở chỗ nào?”
“Ở phía trước.” Âu Dương Đình chỉ một cửa tiệm cách đó không xa, nói: “Chúng tôi đều ăn ở bên kia, mùi vị rất ổn đó! Những người ở vùng lân cận cũng hay tới chỗ đó ăn.”
Trước mắt nói qua, đây chỉ là một thị trấn nhỏ, có thể bởi vì trấn trên có hai nhà máy, mà vì phần lớn đều là một vài người dân bản xứ, cho nên nền kinh tế ở trấn trên vẫn đủ tốt, coi như là thu nhỏ lại vòng kinh tế khép kín.
Có siêu thị, có trung tâm thương mại, có chợ, có các tiệm bán quần áo và các quán cơm.
Rất nhiều người trẻ tuổi đi làm cũng không đối xử tệ với bản thân, sau khi cầm tiền lương thì đa phần cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài ăn mừng một bữa.
Cho nên thức ăn bình dân như xiên nướng được nhiều người chào đón.
Một bữa cơm cũng chỉ tốn hơn hao trăm tệw, nhưng lại có thể cùng bạn bè nói chuyện mấy tiếng liền, không thể nghi ngờ đây là phương thức liên lạc hữu nghị vô cùng tiết kiệm lại thoả đáng.
Vì vậy khi Tiểu A và Âu Dương Đình đến nơi thì đã có mấy bàn khách ngồi rồi.
Âu Dương Đình vừa xuất hiện, ánh mắt mấy người trẻ tuổi bàn khác trong nháy mắt mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Hiển nhiên, trong cảm nhận của những người trẻ tuổi trong trấn nhỏ thì Âu Dương Đình được coi là nhân vật nữ thần số một.
Nhưng Âu Dương Đình cũng không thèm nhìn người khác, vẫn nhiệt tình mời Tiểu A ngồi xuống: “Bữa hôm nay tôi mời, anh không được khách sáo với tôi đâu đấy.”
Tiểu A chỉ mỉm cười gật đầu, không nói gì.
Âu Dương Đình đưa thực đơn cho Tiểu A chọn món, Tiểu A lại nói: “Tôi cũng không biết ăn món gì ngon, cô quen thuộc chỗ này thì cô chọn đi, chọn món cô thích là được rồi.”
Không hiểu sao Âu Dương Đình nghe được câu này thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Cái này có tính là phương thức nuông chiều của anh đối với cô không?
Quả nhiên Âu Dương Đình cũng không khách sáo với Tiểu A, nhanh chóng gọi món rồi nói với Tiểu A: “Thịt dê của nhà này là chính gốc, mùi vị rất ngon, bảo đảm ăn vào anh sẽ không hối hận.”
Tiểu A chỉ cười gật đầu: “Hôm nay có lộc ăn rồi.”
Sau một lúc, ông chủ đưa lên bếp, thuận tiện mang cả đĩa rau trộn tới.
Âu Dương Đình thấy đĩa rau trộn, lập tức nói: “Chúng tôi không gọi món này!”
“Đây là ông chủ đưa.” Nhân viên phục vụ nói: “ Âu Dương Đình, đây là ai vậy? Không phải người trấn trên chứ? Nhìn lạ mặt quá!”