Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1593


Cố Hề Hề không biết người kia vào bằng cách nào nhưng có người bên ngoài lẻn vào thì việc làm đầu tiên là tỏ ra phòng thủ.


Trang viên có một chiếc thùng sắt có kẽ hở, bên kia e rằng đã phát hiện sơ hở đó liền xông vào.


Cá lọt qua lưới phải bị xử lý càng sớm càng tốt, nếu không sẽ tạo thành lỗ hổng lớn cho đối phương lợi dụng tấn công vào phòng tuyến của ta.


May mắn thay, cơ chế phòng thủ trong trang viên được trang bị khá tốt.


Một khi ai đó nhận thấy tình hình bên đây có vấn đề, liền có một nhóm khác ngay lập tức được triệu tập tới để ngăn chặn con đường công kích của đối phương.


Đậu Miêu thở phào nhẹ nhõm, quay người trở lại bên cạnh Cố Hề Hề.


Nhưng vào lúc này, cô ấy chợt nhìn thấy sau lưng Cố Hề Hề đột nhiên có một người đàn ông trong bóng tối đứng dậy từ mặt đất, vung một con dao găm sáng bóng trong tay hướng thẳng về phía Cố Hề Hề.


Đậu Miêu hoảng loạn hét lên một tiếng cảnh báo.


“Mợ chủ, mau tránh ra!”


Cố Hề Hề đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò với vũ khí trên tay tàn ác hướng thẳng về phía cô mà đâm tới.


Cố Hề Hề nhất thời sợ hãi đến nỗi tay chân dường như đông cứng, não bộ như bị cứng đờ chẳng biết phản ứng lại như thế nào.


Vào lúc con dao găm sắp đâm tới, bỗng có một người điên cuồng từ phía xa lao tới ôm chầm lấy cô, dùng thân mình để đỡ lấy nhát dao chí mạng kia.


Phập!


Hai người cùng nhau té ngã ra nền đất, người đàn ông bất ngờ ôm Cố Hề Hề lăn ra xa nhằm tránh khỏi phạm vi tấn công của nhóm người.


Cố Hề Hề đã may mắn thoát khỏi phạm vi tấn công, nhận thấy tình hình chiến đấu bên mình vẫn luôn chiếm được ưu thế, mỗi lần ra tay đều không hề lưu tình, chỉ trong nháy mắt liền giải quyết xong bọn người bí ẩn lẻn vào đó.


Trận chiến kết thúc, tất cả mọi người có cảm giác như vừa sống sót sau một tai nạn đáng sợ.


Cố Hề Hề lúc này nhờ nương nhờ ánh đèn mới nhận ra được người che chở cho mình nãy giờ thì ra lại là Khúc Tranh Minh.


“Anh có sao không?”


“Cô có sao không?”


Cả hai đều đồng thanh lên tiếng.


Khúc Tranh Minh mỉm cười, chậm rãi buông lỏng cánh tay nãy giờ còn đang ôm chặt Cố Hề Hề.


“Cô không sao là tốt rồi.”


“Anh bị thương rồi.”


Cố Hề Hề nhìn thấy lưng và bả vai của anh ta đều chằng chịt những vết thương còn đang rướm máu ướt đẫm cả một khoảng áo ngoài.


“Đậu Miêu, mau đi lấy hộp thuốc!”


Cố Hề Hề lập tức hạ lệnh.


“Tôi đi ngay.”


Đậu Miêu nhìn thấy hiện trường vẫn còn nhiều người nên thoáng chốc cũng yên tâm một phần rồi mới tự mình nhanh chóng đi lấy hộp thuốc.


“Xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Tôi không nên đi lung tung lúc tình hình đang hỗn lọan như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK