Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1528


Họ mở vali của mình ra, cùng cái gì thì lấy cái đấy.


Sự sắp xếp này cũng là vì đảm bảo sự an toàn.


Dù sao thì bây giờ nhà họ Khúc cũng không yên ổn.


Phòng của Mặc Tử Huyên ở bên cạnh phòng của Cố Hề Hề. Trợ lý của cô ấy đang dọn dẹp, vậy nên cô ấy đi đến phòng nói chuyện với Cố Hề Hề: “Này, phiền chết đi được, anh trai tớ nhờ tớ chăm sóc cho Lý Tư. Không phải nói Lý Tư đến đây để làm lá chắn cho anh ấy sao? Nếu để ở bên cạnh tớ thì làm lá chắn bằng cách nào chứ?”


“Lý Tư đến đây sao?” Cố Hề Hề đưa cho Mặc Tử Huyên một ly nước trái cây.


“Ừ, đang ở phòng bên cạnh của tớ đấy.” Mặc Tử Huyên không nhẫn nại nói.


“Vậy thì trợ lý của cậu ở đâu?” Cố Hề Hề hỏi.


“Thì ngủ trong phòng khách.” Mặc Tử Huyên bĩu môi nói: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Lý Tư kia còn bày ra gương mặt không vui, thì tớ càng không không vui hơn nữa đấy có được không hả? Nếu không thì tớ dứt khoát ở cùng một phòng với cậu đi, tớ cũng không thèm nhìn mặt của cô ta, tớ có nợ cô ta thứ đâu chứ!”


“Thôi được rồi.” Phòng ngủ của Cố Hề Hề cũng rộng hơn 20 mét vuông, đúng là đủ chỗ để hai người cùng ngủ, như vậy thì trợ lý của Mặc Tử Huyên cũng có một phòng để nghỉ ngơi, không đến nỗi phải chen chúc trong phòng khách.


Dù sao cũng là trợ lý của cô chủ nhà họ Mặc cơ mà!


Mặc Tử Huyên ngay lập tức quay người lại bảo trợ lý chuyển một số đồ đạc của mình đến rồi nhét vào tủ quần áo của Cố Hề Hề.


Trợ lý của hai gia đình đều đã thân quen và thích giúp đỡ lẫn nhau, một lúc sau thì mọi thứ đều sắp xếp xong.


Nhìn thấy cảnh này, Lý Tư có chút bực mình trong lòng, nhưng cũng không nói gì cả.


Cô ta cảm thấy ở một mình càng thoải mái hơn.


“Này, cậu có biết lịch sử của nhà họ Khúc không?” Mặc Tử Huyên luôn giữ một trạng thái thoải mái khi ở trước mặt Cố Hề Hề, từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ra kiêu hãnh như những lúc ở trước mặt người ngoài.


“Tớ không biết, cậu lại nghe ngóng được gì rồi sao?” Cố Hề Hề mỉm cười hỏi cô.


“Trợ lý của tớ vừa đi nghe ngóng một vài chuyện cũ của nhà họ Khúc. Không thể không nói rằng truyền thống cha truyền con nối của nhà họ Khúc chính là anh em bất hòa, làm tổn thương lẫn nhau.” Mặc Tử Huyên vừa cầm lấy ly nước vừa nói.


Ngay khi Cố Hề Hề định hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa.


Tiểu Trầm đi mở cửa, nhìn thấy Mộ Tử Hân đứng ở ngoài cửa, lập tức nở nụ cười chào hỏi: “Chào giám đốc Mặc.”


“Ừ, Hề Hề và Tử Huyên có ở đây không?” Mặc Tử Hân cười hỏi.


“Đều ở đây cả ạ.” Tiểu Trầm nhường đường Mặc Tử Hân đi vào phòng: “Họ đang nói về lịch sử của nhà họ Khúc đấy.”


Nghe vậy, Mặc Tử Hân mỉm cười, sau đó nói với Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên: “Lịch sử của nhà họ Khúc sao? Vậy thì phải hỏi anh rồi.”


“Anh, anh biết rõ lắm sao?” Mặc Tử Huyên tò mò hỏi.


Cố Hề Hề cũng rót một ly nước trái cây rồi đưa cho Mặc Tử Hân, anh nở một nụ cười dịu dàng với cô.


“Ừ, cũng xem như hiểu.” Mặc Tử Hân nhận lấy ly nước, sau đó nhấp một ngụm rồi nói: “Từ đầu thế kỷ trước nhà họ Khúc đến đây để làm thuê, sau đó bén rễ và sinh sống ở khu vực này, từ đó đến nay đã được hơn 120 năm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK